Đôi mắt cười dịu dàng kia khiến tim Ôn Xu đập mạnh. Cô thậm chí không dám nhìn thẳng. Khi được hôn lên trán, cô thấy mình như muốn bốc khói vì ngượng.
Cuộc sống làm mèo thật không tệ, không cần làm gì, ăn ngon, ngủ kỹ, lại còn có trai đẹp ôm ấp yêu chiều – quá hạnh phúc luôn rồi!
Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng Ôn Xu cũng hiểu đây mới chỉ là bắt đầu. Dù sao cô hiện tại là mèo, ai mà lại có suy nghĩ lệch lạc với một con mèo chứ? Đây chỉ là sự cưng chiều đơn thuần giữa người với thú cưng thôi!
Mà trông bé mèo ngốc nghếch thế này thì ai lại không yêu cho được?
Bùi Dữ lại mở cho Ôn Xu một hộp đồ ăn nữa, vừa nhìn cô ăn vừa nói:
“Lát ăn xong, tôi dẫn em đi tắm.”
Ôn Xu phản ứng như thường lệ, kêu một tiếng meo nũng nịu, rồi vui vẻ bắt đầu bữa tối.
Ăn xong, Bùi Dữ lấy ra một chiếc lồng vận chuyển màu đen, đặt Tiểu Miêu vào trong rồi đưa cô đến cửa hàng thú cưng để tắm.
Tiểu Miêu ngoan ngoãn nằm trong lồng, tò mò nhìn quanh.
Bùi Dữ nhéo nhéo cái chân mềm mại của cô, cảm giác thật thích.
“Chờ tắm xong, tôi mua đồ chơi em thích nhé?”
“Meo~”
Tiểu Miêu đáp lại bằng giọng ngọt lịm, đôi mắt tròn xoe nhìn Bùi Dữ như muốn nói cảm ơn.
Bùi Dữ xoa đầu cô, rồi mang lồng ra gara, chọn một chiếc xe, đặt Tiểu Miêu lên ghế phụ và lái thẳng đến bệnh viện thú cưng lớn nhất khu vực.
Lần này, anh không chỉ đưa Tiểu Miêu đi tắm, mà còn muốn học cách tự tắm cho cô. Chỉ cần trả tiền đầy đủ, chắc chắn quản lý cửa hàng sẽ sẵn sàng dạy anh.
Kiếp trước vì không biết tắm cho mèo, Tiểu Miêu cực kỳ sợ nước, mỗi lần thấy nước là chạy biến. Dù có bắt về tắm thì cả hai cũng ướt như chuột lột.
Cảnh tượng hỗn loạn đó, anh không muốn lặp lại lần nào nữa.
Bùi Dữ lái xe rất êm. Suốt quãng đường, Ôn Xu không cảm thấy rung lắc gì, còn rảnh rang nghịch chân mình.
Mười mấy phút sau, xe dừng trước bệnh viện thú cưng. Bùi Dữ bế lồng mang cô vào trong, có nhân viên nhanh chóng ra đón.
Sau khi trao đổi vài câu, một nữ nhân viên tiếp nhận Tiểu Miêu, còn Bùi Dữ được dẫn đến phòng học.
"Chờ chút," Bùi Dữ cúi người nói với Tiểu Miêu trong lồng, mỉm cười:
“Tôi đi một lúc thôi, đợi em tắm xong là tôi quay lại ngay.”
Một người đàn ông lạnh lùng lại thể hiện sự dịu dàng như thế, sự đối lập ấy khiến ai nhìn cũng không thể rời mắt.
Nữ nhân viên dẫn theo Ôn Xu cũng bật cười nói:
“Chắc mèo con không hiểu anh đang nói gì đâu...”
“Meo~”
Ôn Xu nằm trong lồng, chớp mắt nhìn Bùi Dữ, ánh mắt phản chiếu rõ gương mặt hắn.
Bùi Dữ càng dịu dàng hơn, nhìn sang cô nhân viên nói:
“Làm phiền chăm sóc bé con lúc tôi không có mặt, mong cô luôn ở bên cạnh, đừng rời nửa bước.”
Cô gái gật đầu lia lịa, nhìn theo người rời đi mới nhẹ nhàng thở ra, tò mò cúi xuống nhìn Tiểu Miêu trong lồng:
“Con mèo nhỏ thông minh quá, có hiểu chủ của em đang nói gì không? Vậy có hiểu chị đang nói gì không nè?”
Ôn Xu vẫy vẫy đuôi, làm bộ không hiểu, rồi xoay mặt sang chỗ khác.