Cố Cẩn Hành đang ăn mì thì suýt nữa bị sặc khi nghe Tiêu Dã nói xàm. Anh ấy vỗ một cái vào gáy cậu ta:
“Cậu đang nói linh tinh cái gì đấy!”
Tiêu Dã rụt cổ lại, cười trừ, giọng cũng hơi nhăn nhó:
“Được được, tôi sai, tôi nói bậy.”
Cái biểu cảm này đúng kiểu nhìn phát là thấy có chuyện.
Ôn Xu không rời mắt nhìn hai người họ, cảm thấy xem họ cãi nhau còn vui hơn cả coi mèo đuổi chuột.
Không khí thoải mái khiến việc ăn uống dễ dàng hơn. Chặt cây vốn là việc chân tay, nên Bùi Dữ và Tiêu Dã ăn xong rất nhanh, không để thừa lại sợi mì nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play