Con nhện mặt người này cũng là dạng tiến hóa, to bằng quả bóng đá, cộng với mấy cái chân dài của nó, tổng thể còn lớn hơn. Đứng từ góc nhìn của Tiểu Miêu, chẳng phải là gặp quỷ thì là gì?

Bùi Dữ không nhịn được cười:

“Sao lại nhát gan thế? Đừng sợ, bên ngoài chỉ là một con nhện và một bụi cây thôi, Tiểu Miêu quay sang nhìn thử xem?”

“Meoo!”

Ôn Xu cảm giác được Bùi Dữ định xoay người mình lại, lập tức sợ đến phát ra tiếng kêu chói tai, móng vuốt bén nhọn bắn ra, vô tình để lại vài vết cào đỏ máu trên vai Bùi Dữ.

Tên này sao lại dám lừa mèo!

Cái thứ ngoài kia có tóc, còn có cả mặt, chắc chắn là người!

Bùi Dữ cười khổ:

“Thứ ngoài kia gọi là nhện mặt người, em thấy là phần lưng nó đấy, nó đang nằm rạp trên bụi cây, nên mới trông giống người. Thật ra chỉ là con nhện thôi, tôi không lừa em đâu.”

Nghe vậy, Ôn Xu mới do dự quay đầu nhìn thử, chỉ liếc một cái rồi lại quay ngoắt đi, nhưng đúng là thấy được phía sau có bụi cây thật.

Ôn Xu lấy hết can đảm xoay hẳn người lại. Khi nhìn rõ con nhện mặt người kia thì vẫn sợ đến phát ra tiếng kêu, nhưng ít ra cũng xác định được đó là nhện, không phải... quỷ.

Tim nhỏ của Ôn Xu đập thình thịch, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại được. Dù vậy, tiếng hét vừa rồi của cô lại khiến Bùi Dữ bị dọa ngược.

Bùi Dữ lập tức kéo rèm lại, nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Miêu:

“Được rồi được rồi, không nhìn nữa. Chút nữa tôi sẽ xử lý hết bọn chúng.”

Vì thế, một Tiểu Miêu vừa không biết xấu hổ vừa được người cưng chiều lại bám lấy chủ nhân, tranh thủ ăn thêm hai thanh thịt cá.

Sau khi ăn xong, Bùi Dữ lại bế cô đến bên cửa sổ sát đất. Ở xa xa vẫn còn vài loại thực vật tiến hóa, nhưng chỗ gần cửa sổ thì khá sạch sẽ, chỉ còn vài khóm cỏ thấp bé.

Còn con nhện mặt người kia và bụi cây non, Bùi Dữ đã tranh thủ lúc Tiểu Miêu ăn mà dùng dị năng giải quyết sạch sẽ. Giờ chỉ còn lại một đống tro tàn, tất cả đã trở thành dinh dưỡng cho đám cỏ non.

Ôn Xu thò đầu ngó ngang ngó dọc, xác định không còn quái vật nào thì lại mạnh dạn hơn, bắt đầu đi tuần tra đám cây cỏ trong sân.

Đám cây trong sân đã cao lên rất nhiều, khiến Tiểu Miêu trông càng nhỏ nhắn đáng yêu. Rất nhiều thực vật chỉ trong một đêm mà mọc lên, như đám cỏ ven lối đi hai bên hôm qua chỉ cao tầm hơn chục cm, giờ đã vươn tới 50–60 cm rồi.

Bùi Dữ đi chậm rãi phía sau, âm thầm bảo hộ sự an toàn cho Tiểu Miêu.

Thực vật sau khi tiến hóa thì không có ý thức độc lập, dù thể tích có lớn hơn, nhưng điểm mạnh là hiệu năng tự nhiên cũng được phóng đại, rất có ích cho việc nghiên cứu sau này.

Nhưng động vật thì lại khác.

Sau khi tiến hóa, động vật trở nên hung dữ hơn, không còn thân thiện với con người. Kể cả thú nuôi trong nhà từ nhỏ, cũng có thể một đêm thay đổi, phản lại chủ. Tỷ lệ ấy tuy nhỏ nhưng không phải không có.

Vật nuôi trong nhà còn như vậy, huống hồ là động vật hoang dã. Kiếp trước từng xảy ra vô số vụ động vật tấn công người. Đặc biệt là loài khỉ, bị loài người cực kỳ chán ghét, đến mức các căn cứ lớn còn lập hẳn đội chuyên xử lý khỉ.

Dù bị cắn hay bị cào sẽ không bị biến dị, nhưng vì cơ thể động vật mang nhiều virus không tên, tỷ lệ tử vong có thể lên đến 50%.

Bùi Dữ rất lo Tiểu Miêu đáng yêu này sẽ bị một con sâu tiến hóa nào đó dọa cho ngất xỉu hay bị cắn, như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng mà… nếu anh nhớ không lầm, thì Tiểu Miêu cũng sẽ tiến hóa trong vài ngày tới, nhưng hiện tại vẫn chưa có biến hóa gì. Chẳng lẽ là vì ban đêm không được phơi ánh trăng?

Bùi Dữ hơi cau mày. Nếu đúng là như vậy, vậy thì bỏ lỡ ánh trăng tối qua rồi... đêm nay ánh trăng liệu còn tác dụng không?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play