Ôn Xu chột dạ “meo” một tiếng, ngoan ngoãn như một món đồ chơi lông mềm.

Giờ cô chính là mèo, có nghi ngờ thì cũng vô ích.

Bùi Dữ cũng chỉ nói cho có, không nghĩ ngợi gì nhiều.

Kiếp trước, bê mèo này từng cứu anh một mạng, nhưng cũng vì vậy mà bị thương rất nặng. Từ đó tính cách trầm lại, không còn hoạt bát như xưa.

Anh thậm chí còn chẳng nhớ rõ lần cuối cô làm nũng là khi nào.

Đôi khi, con mèo còn trung thành hơn cả con người.

Mèo thì hy sinh cứu anh. Người thì phản bội anh, dồn anh vào chỗ chết.

Bùi Dữ mở cho Ôn Xu một hộp đồ ăn cho mèo. Ban đầu cô còn hơi do dự, nhưng khi nắp hộp bật ra, mùi tanh đặc trưng vốn khiến sẽ khiến con người nhăn mặt nhưng với một con mèo lại là hương vị mê hồn.

“Meo ~”

Ôn Xu hí hửng gọi một tiếng, chạy lại chỗ đồ hộp. Chưa kịp ngồi xuống đàng hoàng, móng mèo đã cào cào mép hộp vì thèm quá.

Bùi Dữ nhìn bộ dạng thèm ăn không chịu nổi của bé mèo, không nhịn được cười. Anh lấy một cái đĩa sứ, đổ đồ hộp ra rồi xoa đầu cô:

“Ăn đi.”

Ôn Xu chớp chớp mắt, rồi vội vàng cắm mặt vào ăn không cần giữ hình tượng.

Trong lúc Ôn Xu đang say sưa ăn, Bùi Dữ đứng dậy, bước đến cửa sổ và gọi một cuộc điện thoại.

Người anh gọi là trợ lý riêng – một người được thuê với lương cao để túc trực 24/7. Vừa nhấc máy đã nghe thấy:

“Chào buổi sáng, Bùi tổng.”

Bùi Dữ nói thẳng: “Tổng hợp lại toàn bộ tài sản đứng tên tôi. Ngoại trừ căn biệt thự ở vùng ngoại ô, tất cả còn lại chuyển sang tiền mặt hết. Càng nhanh càng tốt. Làm xong tôi thưởng cho cậu mười năm tiền lương.”

Trợ lý giật mình: “Bùi tổng, có chuyện gì xảy ra sao? Nếu ngài gặp rắc rối gì, bên tôi có vài mối quan hệ có thể hỗ trợ…”

Bùi Dữ ngắt lời: “Không có. Chỉ là muốn thay đổi lối sống. Trong vòng ba ngày làm được không?”

Trợ lý ngẩn người: “Chuyện này… rất khó. Ngài đang đứng thứ ba trong bảng xếp hạng tài phiệt cả nước, chỉ việc thống kê tài sản thôi cũng mất không ít thời gian…”

Bùi Dữ nhíu mày: “Có bao nhiêu tiền mặt được thì cứ làm trước. Bán lỗ cũng được, miễn sao tiền về tài khoản là được. Cứ vậy đi, có vấn đề thì gọi lại.”

Cúp máy xong, anh bắt đầu kiểm tra lại toàn bộ số tiền có thể dùng ngay lập tức.

Ôn Xu – giờ là một bé mèo đang ăn – vẫn ráng dựng tai lên nghe lỏm từng câu. Mỗi lần nghe được, cô lại thầm cảm thán cho "cuộc sống mèo sau này" của mình.

Dù chủ nhân đẹp trai, cao ráo, tính cách cũng ổn… nhưng lại là kiểu "đại gia sắp phá sản", không biết sau này còn được ăn đồ hộp ngon nữa không…

Nghĩ đến đó, Ôn Xu chẳng thèm lo gì nữa, vùi đầu ăn thật nhanh, cảm giác như đang ăn cho cả tương lai.

Bùi Dữ nhìn cô cắm đầu vào ăn, miệng dính đầy đồ hộp, cả mặt gần như chui vào trong cái đĩa, không khỏi bật cười. Nhưng vừa mới trọng sinh, có rất nhiều việc cần xử lý. Anh đành để bé mèo lại một mình, ngồi xuống ghế sofa gọi tiếp một cuộc khác.

Bên ngoài nhìn thì thế giới vẫn yên bình, nhưng bên trong đã âm thầm bị virus lây lan và ô nhiễm.

Chỉ nửa tháng nữa thôi, cả thế giới sẽ biến thành địa ngục, và thời đại tận thế sẽ bắt đầu. Trong một đêm, hàng loạt người sẽ biến thành "zombie" – đúng như trong các bộ phim kinh dị.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play