Cậu thiếu niên sững người một lúc, rồi không chút do dự, tự tay véo mạnh vào đùi mình, nước mắt lập tức trào ra:
“Em sắp chết đói rồi... Em không có gì để ăn, mà đói thì sẽ chết mất... Chị xinh đẹp như vậy, lại còn có hai anh lớn bảo vệ... Chị sống sung sướng thế, sao có thể nhẫn tâm nhìn em chết đói chứ… Cho em một chút đồ ăn thôi… Một chút là đủ rồi… Em xin chị…”
Cậu vừa khóc vừa quỳ bò về phía Ôn Xu: “Cứu em với… Em chỉ cần một chút đồ ăn thôi…”
Ôn Xu nghĩ nghĩ, giọng nói chậm rãi nhưng rất nghiêm túc: “Không được. Cho cậu thì tôi sẽ đói. Đói thì chết. Cậu cũng nói vậy mà.”
Cố Cẩn Hành nghe Tiểu Miêu nói vậy, không nhịn được bật cười.
Anh ấy không đuổi thiếu niên đi ngay là muốn xem Tiểu Miêu xử lý thế nào. Dù sao cậu nhóc này cũng không gây được nguy hiểm, lại là một cơ hội tốt để dạy dỗ Tiểu Miêu.
Nếu Ôn Xu mềm lòng chia đồ ăn cho người lạ, anh ấy sẽ nhắc Bùi Dữ dạy lại cho cô các kiến thức sống sót trong xã hội này. Nhưng cách cô xử lý rất tốt, thẳng thắn, rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT