Ôn Xu cắn quần anh, cố lôi anh ra phòng khách.
Đồ ngốc! Mau đi xem!
Nhưng cô sức yếu, chẳng lôi nổi anh, lại chọc cho Bùi Dữ bật cười.
Anh rửa tay, đang định dỗ cô thì—
“Xẹt xẹt —— thưa các cư dân —— xẹt xẹt —— đây là đài truyền thông thành phố Tĩnh Hải. Sau đây là thông báo khẩn và hướng dẫn phòng bị. Mong cư dân tích cực lắng nghe —— xẹt xẹt ——”
Một người một mèo đều chăm chú nghe, nhưng tín hiệu quá yếu, nghe mãi vẫn không hiểu gì. Sau cùng, màn hình lại nhiễu sóng rồi dừng ở phần kết Tom & Jerry.
Bùi Dữ bế Tiểu Miêu lên:
“Thì ra không phải đói mà là phim hoạt hình bị ngắt.”
Ôn Xu kêu nũng nịu: “Meo~”
Bùi Dữ bật lại hoạt hình cho cô rồi ngồi xuống sofa, lấy điện thoại kiểm tra tin tức.
Mục tin tức lớn nhất hiện lên là cảnh báo về những kẻ mạo danh chính phủ, phát tán tin giả qua các thiết bị điện tử... Tin thứ hai là liên quan đến mặt trăng đỏ, kêu gọi dân chúng hạn chế ra ngoài, nếu ra ngoài thì phải làm tốt phòng bị.
Bùi Dữ lướt sơ qua tất cả thông tin, hơi kinh ngạc.
Lần này mạt thế chưa hẳn đã bùng nổ ngay, nhưng tốc độ lan truyền tin tức lại cực nhanh. Tin tức chính thức đã xuất hiện cụm từ “zombie hóa”.
Khu bình luận có rất nhiều người chia sẻ trải nghiệm. Có người nói nhà tự nhiên phát cháy, có người kể sau khi tỉnh dậy thì khô miệng khát nước, rồi từ phòng bỗng xuất hiện một luồng nước chảy mảnh chảy ra từ tay…
Dù tin này không được nhiều người tin, vì đa số vẫn đang trong trạng thái hôn mê. Nếu lúc đó không có ai chăm sóc thì rất dễ tử vong.
Bùi Dữ suy tư nhìn màn hình. Cứ tiếp diễn như vậy, chẳng mấy chốc tận thế sẽ chính thức bắt đầu.
Anh mải nghĩ, còn Ôn Xu thì không xem hoạt hình nữa, ngồi rúc vào vai anh, lặng lẽ dán mắt theo dõi tin tức. Xem càng nhiều, trong lòng càng lo. Không nhịn được lại xích lại gần, tìm chút cảm giác an toàn.
Bùi Dữ cảm nhận được lông mềm trên cổ, quay đầu thì chạm ngay đầu cô.
Anh bật cười, ôm cô vào lòng, xoa cằm và bụng mềm mịn:
“Xem thời gian thì ngày Tiểu Miêu tiến hóa chắc cũng không còn xa nữa rồi…”
Ôn Xu sửng sốt, mắt mèo tròn xoe đầy ngơ ngác.
Thì ra mình cũng có thể tiến hóa sao? Là từ một Tiểu Miêu bông xù biến thành Kim Cương Miêu?
Cường tráng phiên bản Miêu… Ơ, hình ảnh đó thật khó tưởng tượng…
Tin tức không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của hai người. Trong lúc Tiểu Miêu xem hoạt hình, Bùi Dữ đã chuẩn bị xong nguyên liệu và bày lên bàn.
Nồi lẩu bên Bùi Dữ là loại Trùng Khánh cay đỏ rực, toàn ớt khô và dầu đỏ, nhìn thôi đã thấy cay xè mắt. Còn nồi lẩu của Tiểu Miêu thì cực kỳ thanh đạm. Gọi là ăn lẩu cho có lệ, thực ra chỉ là một nồi nhỏ chứa nước đun sôi, thêm vài viên đá lạnh. Sau đó thêm hộp thịt hộp, ít cá hồi và một quả trứng gà.
Ôn Xu rất thèm nồi của Bùi Dữ, cứ đi tới đi lui dưới chân anh, cái đuôi to xù cọ qua cọ lại làm anh hơi ngứa, khó mà phớt lờ được.
Bùi Dữ bày phần ăn của cô ra trước mặt:
“Ăn cơm nào.”
Ôn Xu còn cố đi vài vòng nữa, thấy Bùi Dữ vẫn không xiêu lòng, đành ngoan ngoãn cúi đầu ăn phần của mình, vừa ăn vừa ngửi mùi thơm của nồi cay bên kia.
“Meo meo meo!”
“Meooo!”
Mắng anh đó! Mà còn mắng rất hung!