Ôn Xu có chút ngơ ngác, nhìn nhìn Bùi Dữ đang ung dung ngồi trên sofa uống trà, lại nhìn người phụ trách đang thao thao bất tuyệt giới thiệu sản phẩm, cảm thấy khung cảnh này cứ như không thật.
Đây chính là cảm giác đi theo đại lão sao… Thật quá sướng rồi!!
Phòng nghỉ không chỉ chuẩn bị đồ ăn cho Bùi Dữ, còn cực kỳ chu đáo khi chuẩn bị cả đồ ăn vặt và đồ chơi cho Tiểu Miêu. Ôn Xu thoải mái gặm vài miếng bánh quy nhỏ, uống chút nước, sau đó tung tăng nhảy vào lòng Bùi Dữ.
Bùi Dữ thuận thế ôm lấy Tiểu Miêu, kiểm tra xem cô có vụn thức ăn dính vào răng không, vừa nghe người phụ trách nói chuyện, vừa mua luôn tất cả sản phẩm được giới thiệu.
Nếu Ôn Xu không nhìn nhầm, thì khoảnh khắc đó, ánh mắt người phụ trách như sáng bừng lên như thể vừa nhìn thấy Thần Tài hạ phàm vậy…
Địa chỉ giao hàng là vị trí kho hàng, hoàn toàn phù hợp với lời giải thích rằng số vật tư này là để quyên góp, khiến độ tin cậy tăng cao.
Cả buổi trưa đều ở siêu thị, trước khi rời đi, người phụ trách và quản lý còn mời ăn tối, nhưng bị Bùi Dữ từ chối, đành tiếc nuối tiễn bọn họ lên xe.
Rời khỏi siêu thị, thành phố đã bị ánh hoàng hôn nhuộm màu cam hồng, đẹp đẽ như một giấc mộng, nhưng trên đường phố lại vắng vẻ lạ thường, người qua lại rất ít, hơn nữa có vài người sắc mặt xanh tím, môi trắng bệch — rõ ràng là trạng thái của người vừa khỏi bệnh nặng.
Tình huống như vậy kiếp trước Bùi Dữ gặp rất nhiều, những người này phần lớn đều là nhóm đầu tiên sẽ biến thành tang thi trong tận thế.
Ban đầu còn định đi ăn lẩu, nhưng thấy cảnh này, Bùi Dữ lập tức đổi hướng, đi thẳng tới siêu thị thực phẩm lớn.
Dù trong không gian vẫn còn nhiều thịt và thực phẩm, nhưng ăn một ít là mất một ít, có thể tích trữ thì tích trữ thêm.
Còn Ôn Xu thì bị Bùi Dữ cho vào balo, lần này balo được đeo ra trước ngực, trông có chút buồn cười, nhưng khí thế của Bùi Dữ khiến người khác không dám nhìn nhiều.
Vừa vào siêu thị, điện thoại của Bùi Dữ vang lên. Dạo gần đây anh nhận rất nhiều cuộc gọi, từ người thân cho đến các đối tác, đều muốn thăm dò xem anh có gặp rắc rối gì không.
Tuy Bùi Dữ có quan hệ xã giao không tệ, nhưng thương trường thì chú trọng lợi ích, nên khoảng thời gian vừa rồi những kẻ "thêm dầu vào lửa" cũng không ít. Vậy nên sau khi xử lý mọi chuyện, anh liền "mất liên lạc", đổi số điện thoại. Số mới này chỉ trợ lý sinh hoạt của anh biết.
Bùi Dữ bắt máy, tiện tay ném một khay thịt bò vào xe đẩy: “Có chuyện gì?”
Trợ lý: “Bùi tổng, số tài sản thu được từ việc bán đã được chuyển hết vào thẻ thường dùng của ngài. Tôi sẽ gửi bảng thống kê tài sản để ngài đối chiếu.”
Mấy hôm trước, trợ lý đã từng chuyển một phần tiền qua, tài sản cũng được xử lý gần hết. Tuy phần lớn tiền đã tiêu, nhưng vẫn còn dư một khoản kha khá.
Bùi Dữ ừ một tiếng: “Lần này được bao nhiêu?”
Trợ lý nói: “Biệt thự trước kia ngài mua, bán đấu giá được 1,3 tỷ. Ngoài ra, bất động sản trung tâm thành phố gom lại hơn 2 tỷ. Hiện tại dưới danh nghĩa ngài chỉ còn bảy bất động sản ở các thành phố hạng hai, hạng ba. Mấy tài sản vụn vặt bán đi được gần 100 triệu. Trừ các loại phí thủ tục, tổng cộng còn lại là 3,3 tỷ.”
Là trợ lý sinh hoạt, cái gì cũng phải biết. Trợ lý Bùi Dữ chọn là người ưu tú hàng đầu, toàn bộ tài sản đều được xử lý theo hình thức đấu giá chuyên nghiệp.
Bùi Dữ rất hài lòng, đang định cúp máy thì trợ lý lại lên tiếng: “Bùi tổng, nơi ngài đang ở hiện tại có an toàn không?”
Bùi Dữ dừng lại một chút: “Sao vậy?”