Tiểu Miêu ngốc nghếch hừ hừ mấy tiếng, nhắm mắt lại, dụi mặt mềm mềm như bông vào vai anh, giọng dính như kẹo, nũng nịu nói:
“Miêu Miêu buồn ngủ quá…”
Yết hầu Bùi Dữ khẽ động, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhưng vẫn chỉ là bình tĩnh bề ngoài. Trong lòng anh loạn như tơ vò, đầu óc cũng rối bời, chỉ có thể cố gắng nhắc nhở bản thân rằng cô gái xinh đẹp trước mắt là Tiểu Miêu của anh, còn lại thì… anh chẳng nghĩ được gì nữa.
Anh cúi đầu, cố tình không nhìn lung tung, nhưng cảnh xuân mê người kia vẫn lướt qua tầm mắt. Bùi Dữ vội dời ánh nhìn lên phía trên, dừng lại ở xương quai xanh của Tiểu Miêu, rồi trầm mặc cài lại cổ áo sơ mi giúp cô.
Làm xong, anh khẽ thở phào một hơi. Khi mở miệng, giọng nói khàn hẳn đi:
“Đừng ngủ vội... mở mắt ra nhìn anh cái đã.”
Ôn Xu hơi khó chịu, nhưng vẫn mở mắt ra. Đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Bùi Dữ, cô sững lại trong chớp mắt, tưởng mình vẫn đang trong hình mèo, theo phản xạ bật ra một câu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT