Lúc này, mọi người xung quanh đang chú ý, Trần quản gia bảo một tên lưu manh đi mua giấy khế ước từ cửa hàng văn thư, sau đó giao lại cho Đỗ Thanh Thần. Đỗ Thanh Thần, được Đỗ Như Lâm đỡ lấy, liếc mắt nhìn qua một lượt. Hợp đồng toàn viết bằng chữ phồn thể, hắn có thể đọc được, nhưng do tình trạng thiếu máu và tổn thương nên mắt bị mờ, chỉ đại khái xác nhận nội dung rồi đưa lại cho Đỗ Như Lâm.
"Tiểu đệ, đệ đọc giúp một lần, đầu ta chóng mặt, nhìn không rõ." Đỗ Thanh Thần yếu ớt nói.
Thực ra, dù mắt có mờ, hắn vẫn đọc được nội dung. Lý do hắn bảo Đỗ Như Lâm đọc lớn một lần, thứ nhất là để đảm bảo bản thân không bỏ sót điều gì, thứ hai là để cho mọi người xung quanh cùng nghe rõ.
Trần gia là gia đình giàu có lớn, nếu có ý định thay đổi điều khoản, Đỗ Thanh Thần không thể làm gì ngay được. Kẻ yếu không đọ được với kẻ mạnh, nhưng nếu hợp đồng được đọc lớn trước mặt mọi người, Trần gia cũng sẽ phải kiêng dè hơn. Những gia đình giàu có nhất thường sợ mất chữ tín và danh dự.
Trần quản gia không nhận ra ý đồ nhỏ của Đỗ Thanh Thần. Nhưng cũng vì hợp đồng này không có điều gì ẩn ý hay bẫy người nên Trần quản gia không mảy may lo lắng.
Đỗ Như Lâm cất giọng đọc lớn. Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên rõ ràng trên con phố yên tĩnh, thu hút ánh mắt của các đồng môn.
"Kia là Như Lâm kìa!" Một thiếu niên trong đám đông ngạc nhiên thốt lên, đôi mắt đỏ hoe như chú thỏ nhỏ nhìn về phía trung tâm.
"Đúng rồi! Sao cậu ấy lại ở đây? Kia hình như là phụ thân của Như Lâm. Ngươi nhớ không, ông ấy từng đến đón Như Lâm tan học." Thiếu niên khác dùng khuỷu tay huých nhẹ người bạn đứng bên cạnh.
“Đúng rồi! Là ông ấy! Nhưng xem ra ông ấy bị bệnh. Người đàn ông bị thương kia là ai vậy?”
"Nhìn dáng vẻ, hình như là ca ca của Như Lâm!" Dù sao anh em trong gia đình cũng thường có vài nét giống nhau.
"Nhưng... Như Lâm đang làm gì vậy?" Hai thiếu niên nhíu mày khó hiểu.
Hai thiếu niên lớn lên tại trấn nhỏ, gia đình giàu có, không hiểu rõ tình cảnh hiện tại có ý nghĩa gì. Nhưng chẳng bao lâu, họ cũng nghe ngóng được từ những lời bàn tán xung quanh mà hiểu ra tình hình. Lông mày cả hai cau lại đầy lo lắng.
Họ biết gia cảnh của Đỗ Như Lâm rất nghèo khó. Dù sao đi nữa, trong tư thục này, Đỗ Như Lâm là một trong số ít học sinh đến từ vùng nông thôn. Nhưng cậu ấy lại đẹp trai, học giỏi, tính tình tốt, nên bọn họ rất thích chơi cùng Như Lâm. Chứng kiến cảnh tượng này, Lưu Đài định bước lên giúp đỡ thì bị Khâu Hữu bên cạnh kéo lại.
Khâu Hữu nói: “Ngươi không nên đi. Không bàn đến chuyện ngươi còn nhỏ tuổi, chỉ nói đến Trần gia thôi, phụ thân ngươi cũng không thể chống lại nổi. Hơn nữa, nếu ngươi cứ lao ra, Như Lâm chắc chắn sẽ rất lúng túng. Ngươi còn muốn làm đồng môn với Như Lâm không? Ngươi muốn sau này Như Lâm đối diện với chúng ta như thế nào?”
Khâu Hữu vốn tính tình ôn hòa, lại lớn hơn những người khác vài tuổi, nên hành xử chín chắn hơn. Vì thế, hắn không đồng ý để Lưu Đài đứng ra. Dù phụ thân của Lưu Đài là thầy giáo trong tư thục, rất có tiếng tăm trong trấn, nhưng danh vọng và quyền thế là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Huống chi Lưu Đài còn nhỏ tuổi, người khác sẽ không xem trọng hành động của cậu.
Lưu Đài là học sinh nhỏ tuổi nhất trong tư thục, chỉ vì phụ thân hắn ta là thầy giáo nên hắn mới được học sớm hơn những người khác. Tuy học vấn đã khá nhưng tính cách vẫn như một đứa trẻ. Nghe Khâu Hữu nói vậy, y bất mãn vô cùng: “Lẽ nào ngươi định trơ mắt nhìn Đỗ Như Lâm bị người ta bắt nạt? Ngươi chịu nổi sao? Tốt thôi, Khâu Hữu, không ngờ ngươi là người như thế!”
Khâu Hữu bất lực nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Không chịu nổi thì làm được gì? Chờ mai đi học, chúng ta hỏi Như Lâm xem cậu ấy có cần giúp không, cũng tốt hơn làm cậu ấy lúng túng trước mặt mọi người! Như Lâm chắc chắn không muốn để chúng ta nhìn thấy tình cảnh này.”
Lưu Đài định cãi lại, nhưng Đỗ Như Lâm đã đọc xong khế ước. Cậu quay lại, lau nước mắt, rồi đưa khế ước cho Đỗ Thanh Thần. Lúc đó, Đỗ Như Lâm thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhưng vì đang đọc khế ước nên không thể quay lại xem. Đến giờ, cậu mới quay sang nhìn về hướng của Lưu Đài và Khâu Hữu.
Khâu Hữu thấy vậy, lập tức kéo Lưu Đài chạy nhanh như chớp. Nói cho cùng, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa thể suy nghĩ quá toàn diện.
Đỗ Như Lâm kinh ngạc hơi há miệng, nhìn bóng lưng của hai đồng môn, tự hỏi có phải họ đã nhìn thấy mọi chuyện không. Lòng tự trọng của cậu bị tổn thương, cảm thấy khó chịu. Nhưng đôi mắt cậu vốn đỏ hoe, vẫn rơi nước mắt không ngừng, nên không ai nhận ra cậu đang buồn hơn trước.
Đỗ Thanh Thần nhận lấy khế ước, cùng Trần quản gia đóng dấu tay, rồi nhận lấy tờ ngân phiếu ba mươi lượng bạc. Được Đỗ phụ và Đỗ Như Lâm đỡ, hắn yếu ớt quay về nhà.
Quãng đường về nhà không xa, hơn nữa lại vào ban ngày, người qua kẻ lại đông đúc, nên cũng an toàn.
Về đến nhà, Đỗ phụ vẫn thở dài thườn thượt. Đỗ Như Lâm trầm mặc ngồi một góc, trông như đang có tâm sự.
Đỗ Thanh Thần ngồi trên giường, điều hòa hơi thở rồi mới nói: “Cha, tiểu đệ, số bạc này chúng ta không thể giữ trong tay quá lâu. Hiện giờ cả nhà ta già yếu bệnh tật, ai ai cũng biết. Đồng thời, người ngoài cũng biết nhà ta có tiền. Ba mươi lượng, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng đủ để người khác nhòm ngó. Phải nhanh chóng dùng hết số bạc này, lại để mọi người biết là mình đã tiêu rồi, mới an tâm được.”
Nghe vậy, Đỗ phụ càng thêm đau lòng: “Đã nói là không nên bán cửa hàng rồi. Giờ thì hay rồi, tổ nghiệp không còn, bạc cũng không giữ nổi. Đây là nghiệp chướng gì vậy chứ!”
Đỗ Thanh Thần cười nhạt, quay sang nhìn Đỗ Như Lâm: “Tiểu đệ, ngươi nghĩ thế nào?”
Thực ra, Đỗ Thanh Thần rất ấn tượng với cách Đỗ Như Lâm đọc khế ước vừa rồi, rõ ràng và lưu loát. Ít nhất, năng lực học hành của tiểu đệ đệ cũng không tệ. Nếu Đỗ Như Lâm thật sự học hành tốt, hắn ta sẵn sàng đầu tư để đệ đệ đi thi khoa cử. Chỉ cần thi đỗ cử nhân, nhà họ Đỗ sẽ không còn phải chịu cảnh bị người như Trần gia bắt nạt, mà còn có chỗ dựa vững chắc hơn.
Về phần Đỗ Thanh Thần, dù là người hiện đại xuyên không đến, hắn nhận ra bản thân không thể sánh được với nét chữ tinh tế của người ở đây, dù thơ từ có giỏi đến đâu.
Đỗ Như Lâm lúc này mới hoàn hồn. Thực ra, vừa rồi cậu vẫn ngẩn ngơ, nghĩ về hai đồng môn Khâu Hữu và Lưu Đài. Nghe caca gọi, cậu mới tỉnh táo lại:
"Ca, ta…" Đỗ Như Lâm ngập ngừng.
"Không sao, ngươi muốn nói gì thì cứ nói. Có sai cũng không sao," Đỗ Thanh Thần ôn tồn. Hắn muốn kiểm tra xem đệ đệ có đầu óc nhạy bén hay không, vì người đi thi khoa cử ngoài học giỏi còn phải thông minh. Nếu không, về sau chỉ chuốc thêm họa.
Nghe vậy, Đỗ Như Lâm cắn môi, nói:
“Ta nghĩ… vậy thì dùng tiền luôn đi! Phụ thân vẫn cần tiền thuốc thang, vừa hay có thể trả.”
"Ngươi không sợ tiêu hết tiền thì không thể tiếp tục đi học sao?" Đỗ Thanh Thần mỉm cười hỏi.
Đỗ Như Lâm khựng lại, đôi mắt đỏ hoe:
"Không học thì đã sao? Dù sao… dù sao bây giờ không học, ta cũng có thể làm việc ở phòng thu chi!" Nói xong, cậu cúi đầu, cảm giác vừa tự ti vừa đau lòng.
"Nói bậy!" Đỗ Thanh Thần và Đỗ phụ gần như đồng thanh. Đỗ Thanh Thần hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn cha.
Đỗ phụ tức giận, chỉ vào Đỗ Như Lâm:
" con dám không học! Xem ta làm gì con ! Nhìn ca ca con mà xem, học mấy năm thôi mà giờ biết chữ nghĩa, còn có thể quán xuyến mọi việc. Đọc sách càng nhiều càng tốt! Con học thêm vài năm nữa, không phải sẽ giỏi giang và chín chắn hơn caca con sao? Hơn nữa, lần trước Phu tử còn bảo ta, bảo con học hành chăm chỉ, năm nay có thể thi học trò nhỏ. Nếu không đậu, năm sau cũng sẽ đậu! Con dám không học… Con…”
Đỗ phụ run rẩy muốn cởi giày đánh con trai. Đỗ Thanh Thần vội vàng ngăn lại.
Dù tư duy của Đỗ phụ đôi lúc hạn hẹp, chỉ chăm chăm nhìn vào những lợi ích trước mắt, nhưng ông vẫn hiểu rõ tầm quan trọng của việc học. Dù nghèo khổ, ông cũng muốn hai con trai được ăn học đàng hoàng. Ánh mắt của Đỗ Thanh Thần dịu đi.hắn nói:
“Cha, không sao đâu. Tiểu đệ chỉ nói bâng quơ thôi. Nó không dám đâu.”
Đỗ Như Lâm trừng mắt nhìn hắn . "Không dám" nghĩa là sao? Lẽ nào nếu cậu không chịu đi học, caca cũng định bắt chước cha đánh cậu một trận sao?
Là con út trong nhà, ai cũng có thể la mắng hoặc đánh phạt, Đỗ Như Lâm âm thầm sợ hãi, không dám nhắc lại chuyện đó nữa.
Lúc này, Đỗ Thanh Thần mới lên tiếng:
“Cha, thật ra con nghĩ nên mua lại một cửa hàng, dù vị trí không tốt lắm cũng được, miễn là giá cả nằm trong khả năng chi trả của nhà mình. Hiện giờ đầu con đau quá, không thể ngay lập tức đi lên trấn làm việc. Cha thì đang bệnh, cần dưỡng sức thật tốt. Không biết trong thôn mình có ai thân thiết để nhờ cậy không? Con nghĩ có thể giao việc tìm cửa hàng cho họ.”
Nghe vậy, Đỗ phụ liền khen ngợi:
"Thanh Thần đúng là nghĩ thấu đáo, không hổ là người học hành. Con phải học tập ca ca con cho tốt. Làm sao có thể không học được? Học thêm một ngày cũng là có lợi!" Ông quay sang Đỗ Như Lâm, tiếp tục răn dạy.
Đỗ Như Lâm chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng đáp “Vâng.”
Đỗ Thanh Thần cười thầm, nhưng vẫn tiếp tục hỏi. Sau một lúc suy nghĩ, Đỗ phụ nói:
“Vậy thì giao cho Mãn Thương ca đi. Một lát nữa ta sẽ nhờ huynh ấy.”
Dù không muốn để cha vất vả, nhưng lúc này Đỗ Thanh Thần thực sự không gượng dậy nổi. Việc hắn có thể ngồi nói chuyện rõ ràng như thế đã là nhờ ý chí chống đỡ. Sau khi căn dặn mọi việc xong xuôi, cảm giác căng thẳng dịu đi, hắn liền ngả đầu xuống giường, ngất lịm.
Đỗ phụ và Đỗ Như Lâm hốt hoảng, vội vàng mời đại phu trong thôn đến khám. Đại phu sau khi xem xét liền mắng hai cha con một trận, yêu cầu Đỗ Thanh Thần nghỉ ngơi tuyệt đối, không được làm việc nặng. Nếu không, nguy cơ mất mạng là rất cao.
"Vết thương trên đầu này còn chưa lành, sao lại để cậu ta làm việc nặng được? Muốn cậu ta chết à?" Đại phu trách móc.
Đỗ phụ cầm nén bạc nhỏ trả tiền khám, tiễn đại phu ra ngoài, rồi quay lại thở dài thườn thượt.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gọi của một người phụ nữ:
“Tam thúc có nhà không?”
"Ai đó?" Đỗ phụ run rẩy ra mở cửa.
"Ta đây! Là vợ Đỗ Truân, thường làm mai mối trong mười dặm tám làng. Tam thúc không nhớ sao?" Một người phụ nữ mặc đồ nông thôn, dáng người mập mạp đứng ở cửa cười tươi nói:
“Tam thúc à! Ông mai bà mối đến, chim khách gọi! Hôm nay ta đến để làm mai cho Thanh Thần huynh đệ nhà thúc đây!”
"Làm mai?" Đỗ phụ ngạc nhiên. “Nhà tôi đang gặp chuyện buồn, con trai thì bị thương thế này, còn làm mai cái gì nữa?”
"Đúng vậy!" Vợ Đỗ Truân cười, vung tay bước vào cửa, nói tiếp:
“Tam thúc à, nhà thúc dạo này gặp phải vận xui! Phải nhanh chóng lấy vợ cho Thanh Thần huynh đệ, hỷ sự sẽ xua đuổi tà khí. Biết đâu, vết thương của cậu ấy cũng nhanh chóng lành lại.”
“Lấy vợ để xua xui?”
Nghe nhắc đến việc cưới dâu và số bạc ba mươi lượng vẫn chưa tiêu, Đỗ phụ chợt do dự. Nhớ đến việc trưởng tử đã trì hoãn hôn sự nhiều năm vì nghèo khó, trong lòng ông không khỏi động tâm. Nghĩ ngợi một lát, ông liền bước theo người mai mối vào trong.
Tác giả có lời muốn nói: Thời tiết lạnh, các bạn nhỏ nhớ giữ ấm nhé!
_________________________________Về khoảng xưng hô mình sẽ để :
Đỗ Thanh Thần : hắn
Đỗ Như Lâm: Cậu
Đỗ phụ : gọi con trai là con nha , người khác là ngươi.
Có j sai sót mong bỏ qua 😘😘