Sau khi tát xong, Ngu Lí nhìn Isaac một lúc rồi nhanh chóng quay đầu rời đi.

Ngu Lí lo lắng đến mức tim đập loạn xạ, may mà lần này cô không bị cản lại.

Cô thậm chí không ăn tối, cũng không có tâm trạng ăn. Ngu Lí về đến ký túc xá liền khóa chặt cửa phòng, sau đó mặt trắng bệch nằm vật ra giường, vùi mình trong chăn hóa thành một vũng bánh cá.

Từ khi vào Bạch Tháp, cô vẫn luôn thật cẩn thận, nhưng vì nhiều chuyện ngoài ý muốn mà cô trở nên rất nhạy cảm với việc Lính gác tự ý tiếp xúc cơ thể.

… Hơn nữa, những lời Isaac nói ra cũng không dễ nghe.

Vì vậy cô mới phản kháng theo bản năng. Tuy nhiên, vẻ mặt biến thái của Isaac không giống như đang tức giận mà giống như đang thích thú…?

Ngu Lí cảm thấy vừa cạn lời vừa bực bội. Cô thầm nghĩ lời người xưa quả nhiên không sai — đám Lính gác ở Bạch Tháp tuy không thể nghi ngờ là những chiến binh bảo vệ loài người khỏi mối đe dọa từ dị chủng, nhưng vì tinh thần lực cao nên họ luôn đứng trên bờ vực phát điên; cộng thêm ảnh hưởng của ô nhiễm dẫn tới bọn họ đều có tính cách vặn vẹo và kỳ quái.

Khi không phải khai thông tinh thần, Ngu Lí thường tránh xa họ. Trong phòng tĩnh âm cũng có camera theo dõi, khi khai thông bình thường cho Lính gác, cô không lo sẽ xảy ra vấn đề.

Giống như lần trước, tên Lính gác kia phát cuồng trước mặt cô chưa đầy một phút thì đội bảo vệ đã đến kịp thời.

Hy vọng Lục Ngô đừng giao cho cô nhiệm vụ quá khó khăn.

Nghĩ đến đây, Ngu Lí sắp hóa thành cá muối lại muốn thở dài.

… Thật sự, kiếm một bữa cơm ở Bạch Tháp khó khăn quá!

Mấy ngày tiếp theo, Ngu Lí rất ít ra ngoài.

Thông báo yêu cầu cô đến văn phòng của Lục Ngô được gửi đến vào buổi sáng ngày thứ ba Ngu Lí nghỉ phép. Khi Ngu Lí lo lắng mở cửa văn phòng, cô phát hiện Lục Ngô luôn thích ngồi ủ rũ trên ghế như một con báo con chán nản không có ở đây.

Ngu Lí đang nghi ngờ thì quang não của cô nhận được tin nhắn của Lục Ngô.

[Tạm thời có cuộc họp, tôi đến muộn một chút. Cô đến rồi thì mang tập tài liệu trên bàn tôi đến Bộ Lục Chiến của Lính gác, tùy tiện tìm một tiểu đội trưởng nào đó giao cho.]

Ngu Lí cứng đờ mặt… Trong lòng cô phản đối. Phải chăng tất cả các lãnh đạo, dù ở Lam Tinh hay thế giới khác đều thích giao thêm việc cho nhân viên?!

Nhưng bản năng của một người làm công lại rất thật thà, ngón tay cô vừa động là một chữ [Đã nhận.] liền tự động gửi đi.

Ngu Lí: “…”

Biểu tình cô đờ đẫn, chịu thương chịu khó mang tài liệu đi.

Bạch Tháp, dù tên là “Tháp” nhưng thực tế là một quần thể kiến trúc khổng lồ chiếm diện tích rộng lớn, bao gồm khu vực huấn luyện và sinh hoạt hàng ngày của nhóm binh lính Dẫn đường và Lính gác đặc thù. Bên ngoài có quân đội canh phòng nghiêm ngặt.

Dẫn đường và Lính gác thường không làm việc cùng nhau. Chức vụ của Lục Ngô là đội trưởng đội bảo vệ của tổ Dẫn đường, vì vậy văn phòng của hắn gần chỗ Ngu Lí hơn.

Ngu Lí ngồi trên xe bay mất mười lăm phút mới đến “Tháp” của Lính gác, thẳng đến Bộ Lục Chiến.

Bộ Lục Chiến ở tầng 33 của tháp Lính gác. Ngu Lí vừa tìm được thang máy ở tầng một, chuẩn bị bấm nút thì ngón tay chạm vào tay một người đàn ông.

Hắn đeo găng tay chiến thuật hở nửa ngón, bên hông găng tay có vết chai mỏng. Bàn tay hắn ấm áp và thô ráp, Ngu Lí như bị bỏng nhẹ nhanh chóng rụt tay lại, trợn tròn mắt nhìn sang bên cạnh.

… Nhưng hắn quá cao, Ngu Lí không nhìn thấy mặt mà chỉ thấy những giọt mồ hôi đang lăn xuống yết hầu.

“À, xin lỗi, tiểu thư Dẫn đường.”

Lính gác tóc vàng ngẩn người rồi nhìn xuống, tươi cười xin lỗi cô. Khuôn mặt hắn tuấn tú, thần sắc rất có khí chất trong sáng.

Phía sau hắn là hơn mười Lính gác mặc đồng phục quần áo bó sát màu đen và quần dài dã chiến, để lộ cánh tay cường tráng. Bên hông họ đeo súng và dao quân sự, thân hình cao lớn toát ra khí thế và mồ hôi.

Đây có vẻ là một tiểu đội Lính gác vừa huấn luyện xong.

Trong số họ có người thả tinh thần thể ra, đều là những chú chó lớn có rọ mõm, nào là 1chó chăn cừu Úc, 2chó săn lông vàng, 3chó Doberman và 4chó núi Bern… Vì một cảm giác nguy hiểm khó tả nên cô chỉ liếc một cái rồi không dám nhìn nữa.

(1) chó chăn cừu Úc

(2) chó săn lông vàng (Golden Retriever)

(3) chó Doberman

(4) chó núi Bern

Ngu Lí lắc đầu, nhanh chóng nghĩ rằng mình không sao liền cúi đầu.

“Ngài muốn lên tầng 33 đúng không?”

Hắn lễ phép cười nói: “Giống chúng tôi, vậy tôi bấm giúp ngài nhé.”

… Ngu Lí gật đầu lung tung, nhỏ giọng nói cảm ơn rồi thu mình vào góc.

Không gian thang máy rất lớn, nhưng khi đám Lính gác cao lớn bước vào thì cả trên đầu và sau lưng đều có ánh mắt đánh giá và tò mò nhìn cô. Cô cảm thấy như biến thành một con mèo con đang khóc trong không khí tràn ngập hơi thở của giống đực, lại có một loại cảm giác ngột ngạt đặc quánh khiến cô gần như không thở nổi.

Mười mấy người cộng thêm đám chó lớn đứng cạnh cô, không gian trở nên chật hẹp. Ngu Lí cũng bị ép phải thay đổi vị trí.

Cô run rẩy bị kẹp giữa đám Lính gác cao trung bình 1m9, chiều cao của cô chỉ đến ngực họ, tựa như một hộp cá mòi đáng thương.

“…”

“Tiểu thư Dẫn đường, xin mạo muội hỏi một chút.”

Thang máy rung nhẹ, bắt đầu di chuyển lên.

Như thể nhận ra sự bối rối của cô gái Dẫn đường trước mặt, ánh mắt Lính gác tóc vàng dừng lại một khắc ở vành tai trắng nõn lộ ra giữa mái tóc đen khi cô cúi đầu, hắn ôn tồn hỏi: “Tầng 33 là tổng bộ Lục Chiến, ngài đến đây có việc gì sao?”

“Tôi, tôi đến… Á á!!”

Hôm nay Ngu Lí mặc một chiếc váy dài màu trơn, vạt váy che đầu gối nhưng đột nhiên cô cảm thấy có thứ gì đó lông xù và mạnh mẽ cọ nhẹ vào bắp chân mình. Cô lập tức căng thẳng kêu lên một tiếng, cơ thể cứng đờ.

“Dừng lại, Ferro.”

Lính gác tóc vàng nhíu mày, bình tĩnh gọi tên tinh thần thể của mình.

Ngu Lí che ngực nhìn xuống dưới, một con chó săn lông vàng to hơn bình thường đang ngồi ngay ngắn trên sàn, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm cô, cái đuôi vẫy lia lịa.

“Làm ngài sợ rồi, tiểu thư Dẫn đường.”

“Không, không sao, tôi họ Ngu.”

“Xin lỗi, Ngu Dẫn đường.” Lính gác tóc vàng bất đắc dĩ giải thích, “Tinh thần thể của chúng tôi ít khi thấy Dẫn đường, chúng chỉ là… thấy ngài nên hơi phấn khích.”

Ngu Lí: “Ra vậy…”

Ở trong tháp, Dẫn đường hệ chữa lành rất ít, không phải Lính gác nào cũng có thể tìm được Dẫn đường để khai thông bất cứ lúc nào. Theo những gì Ngu Lí biết, để nộp đơn xin khai thông trong tháp thì họ ít nhất phải hoàn thành chỉ tiêu săn giết dị chủng hàng tháng, hoặc có những yêu cầu khắt khe khác.

Có lẽ đây cũng là lý do thành tích của cô tệ hại đến vậy? Lính gác vất vả lắm mới xin được Dẫn đường, kết quả cô khai thông một lần cũng không xong khiến họ cảm thấy như bị bệnh thiếu máu?

Ngu Lí vô thức bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Cô quên mất việc trả lời câu hỏi của Lính gác tóc vàng, chỉ đến khi thang máy đến tầng 33 thì cô mới hoàn hồn.

Tiểu đội Lính gác có cùng điểm đến với cô. Khi xuống thang máy, Lính gác tóc vàng lại xin lỗi cô.

Lúc này Ngu Lí đã bình tĩnh lại, cô lắc đầu: “Không sao, lúc nãy tôi chỉ hơi căng thẳng thôi. Thực ra tôi không sợ chó.”

“… Tôi có thể sờ đầu nó được không?” Ngu Lí dừng lại một chút, bản tính yêu thích động vật trỗi dậy, cô vẫn không nhịn được hỏi.

Ý cười của Lính gác tóc vàng khựng lại, nhìn cô rồi gật đầu nhẹ: “Rất hân hạnh, Ngu Dẫn đường.”

Không cần phải cảm ơn trịnh trọng như vậy đâu…

Được chủ nhân cho phép, Ngu Lí yên tâm vuốt ve. Cô đưa ngón tay thon dài xoa đầu con Golden, sau đó vuốt dọc theo đường cong sống lưng rắn chắc, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.

Đuôi chú chó lớn vẫy gần như tạo thành ảo ảnh, có vẻ kích động lạ thường, nhưng vì chủ nhân ở đó nên không dám xông lên mà chỉ có thể tủi thân nằm rạp xuống đất, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, mũi phát ra tiếng nức nở nhỏ xíu của loài chó.

“Cún ngoan.”

Ngu Lí mỉm cười vui sướng, cuối cùng dùng ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi ướt át của nó mới đứng dậy, sau đó phát hiện vẻ mặt Lính gác tóc vàng phía sau có chút không đúng.

“Anh sao vậy? Tiên sinh Lính gác?” Ngu Lí tò mò hỏi.

Hắn nhìn cô thật sâu, nụ cười trong mắt nhạt đi. Không biết có phải Ngu Lí ảo giác không, mồ hôi trên trán hắn càng nhiều, hơi thở có chút dồn dập.

Cơ bắp trên cánh tay hắn căng cứng, cố gắng thả lỏng mấy lần đều vô ích, đành phải cười khổ: “Ngu Dẫn đường, tinh thần thể và chúng tôi có sự đồng cảm, lời cô vừa nói…”

Ngu Lí: Hả?

“Không, là tôi thất lễ, không có gì đâu.”

Lính gác tóc vàng bình ổn hơi thở, lấy lại vẻ ôn hòa bình tĩnh. Bỏ qua ánh mắt hâm mộ và ghen tị hỗn loạn như lửa đốt của đồng đội phía sau, hắn mời Ngu Lí: “Ngu Dẫn đường, cô lần đầu đến Bộ Lục Chiến à? Có cần giúp đỡ gì không?”

“À, tốt quá, tôi có tập tài liệu cần giao cho…”

“Ồ? Đây không phải là Dẫn đường Tiểu Ngư sao?”

Khi Ngu Lí đang nói chuyện với nhóm Lính gác, một giọng nói trêu chọc quen thuộc vang lên từ phía sau.

Nụ cười của Ngu Lí cứng đờ.

Cô không cần quay đầu lại, vì một cánh tay thon dài mạnh mẽ mang theo hơi nóng nguy hiểm đã vòng qua vai cô. Ngu Lí không khỏi nín thở, trong lòng tức giận quất mạnh cái đuôi tưởng tượng bạch bạch vào hắn.

… Isaac, tên biến thái này!

“Đến tìm tôi chơi à?”

Khuôn mặt anh tuấn của Isaac cười tươi rói, hai cúc áo sơ mi đen được cởi ra, lộ làn da màu mật. Hắn cúi người ghé sát vào má trắng nõn của cô, răng nanh gần như cắn vào vành tai cô: “Lần trước chưa đã, lần này chúng ta tiếp tục… Nhé? Bé mèo con.”

Tên này nói chuyện thật ghê tởm!

Mặt Ngu Lí trắng bệch, cô chán ghét quay mặt đi, dùng vai đẩy tay hắn, hoàn toàn thể hiện rõ ý cự tuyệt.

Lính gác tóc vàng nhìn cảnh tượng trước mắt, cụp mắt xuống, lên tiếng khuyên can: “Tiền bối Isaac, xin ngài tự trọng.”

“Theo quy định của tháp, nếu chưa được Dẫn đường cho phép thì Lính gác không được tự ý tiếp xúc cơ thể với Dẫn đường.”

“Cút sang một bên, lũ chó con.”

Isaac cười lớn, ôm chặt vai cô hơn, không hề để ý đến nhóm Lính gác trẻ tuổi đã đặt tay lên thắt lưng hoặc ra lệnh cho tinh thần thể chuẩn bị tư thế chiến đấu, thể hiện ý định tấn công hắn.

Ngu Lí loạng choạng, mặt gần như vùi vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

“Ốc Nhân Hi không phải là người thích xen vào chuyện người khác, sao cấp dưới chẳng thừa hưởng chút phẩm chất tốt đẹp nào của anh ta vậy?”

“Lũ trẻ ranh chưa đủ lông đủ cánh, tranh thủ lúc chưa chết ở khu ô nhiễm thì mau về nhà nhõng nhẽo sủa vài tiếng đi.”

Nói đến đây, khóe miệng Isaac nhếch lên, cơn lốc cuồng bạo xoáy sâu vào đôi mắt ác quỷ, răng nanh sắc bén lộ ra bên môi: “Như vậy có lẽ còn có người nhớ đến các cậu, chuyện tranh giành người với tiền bối để kiếp sau hãy làm tiếp.”

Ngu Lí càng nhíu mày sâu hơn, cảm giác sức nặng trên vai dần khiến cô đau đớn.

Lính gác là loài động vật tôn thờ kẻ mạnh nuốt kẻ yếu. Đối với họ, bị đồng loại chinh phục và đạp dưới chân còn nhục nhã hơn cả chết trong cuộc chiến với dị chủng.

Và bây giờ, vì hành động bảo vệ cô của Lính gác tóc vàng mà tên điên Isaac này rõ ràng đã bị khơi dậy sự hưng phấn, ham muốn giết chóc và dục vọng săn mồi.

“……”

Trong lúc hai bên căng thẳng đến mức sắp nổ ra xung đột, quang não của Ngu Lí đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Cô thở phào nhẹ nhõm, thừa lúc Isaac không để ý, dùng hết sức giật lấy quang não, vẫn giữ nguyên tư thế đó nghe máy Lục Ngô gọi đến.

Có vẻ như vì cô giao tài liệu quá lâu nên hắn gọi điện đến hỏi chuyện gì xảy ra.

“Gặp chút phiền phức, trưởng quan.” Cô ngẩng đầu, cố gắng giữ bình tĩnh đối diện với Isaac, “Tạm thời đã tìm được một đội trưởng Lính gác, tên là Isaac.”

“… Ừm, tài liệu đã giao xong rồi, tôi lập tức về.”

Sau khi nói xong, Ngu Lí không ngắt cuộc gọi với Lục Ngô.

Lục Ngô làm việc ở Bạch Tháp nhiều năm, biết rõ mấy nhân vật tai to mặt lớn trong tháp. Có lẽ có vài đội trưởng Lính gác là do hắn trực tiếp đào tạo nên cô vừa nói vậy là Lục Ngô hẳn đã hiểu chuyện gì xảy ra. Đây coi như một lời nhắc nhở và bảo vệ ngầm.

Tất nhiên, nếu Isaac không tuân thủ thì Ngu Lí tin rằng đội an ninh sẽ đến ngay lập tức.

Isaac nhìn cô cười, một lát sau vỗ vai cô, thả lỏng tay.

Đám Lính gác đối diện cũng từ từ buông lỏng cảnh giác. Ngu Lí không nói gì, nhét xấp tài liệu vào ngực Isaac rồi quay người rời đi, trước khi đi còn gật đầu chào nhóm Lính gác của tóc vàng.

[Lần sau gặp lại nhé, Tiểu Ngư.]

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Isaac cười rạng rỡ với cô, đôi môi dày khẽ mấp máy.

Ngu Lí rùng mình theo bản năng, gần như cảm nhận được một khát vọng trắng trợn không hề che giấu mùi mồ hôi tình dục nồng nặc từ lời nói của hắn.

… Cái quỷ gì chứ! Nếu không có gì bất ngờ, Ngu Lí quyết định sẽ không bao giờ đến tháp Lính gác nữa.

Ngu Lí thường ngày khá thản nhiên, nhưng cuộc xung đột vừa rồi đối với cô mà nói vẫn còn quá kích thích.

Khi trở lại văn phòng của Lục Ngô, cô vẫn còn hơi hoảng hốt, dẫn đến việc cô không thể nhanh chóng hiểu được nhiệm vụ mà trưởng quan giao cho.

“Xin lỗi, trưởng quan, phiền ngài… nhắc lại một lần nữa được không?”

Lục Ngô vẫn giữ vẻ chán nản, xắn tay áo lên, đặt tay lên bàn: “Tôi muốn cô ngày mai đến trung tâm dữ liệu để kiểm tra độ tương thích, Ngu tiểu thư.”

“Xung đột ở chiến trường phía nam đang gia tăng, Dẫn đường trong tháp rất khan hiếm. Mấy đội tác chiến hiện tại đều không có Dẫn đường cố định đi theo, khi làm nhiệm vụ thì vướng tay vướng chân.”

“Dù sao cô cũng không có việc gì làm, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi,” Lục Ngô nói giọng mệt mỏi, “Thực lực của bọn họ không tệ, đi theo họ ra ngoài mở rộng tầm mắt cũng tốt.”

Dự cảm không lành trong lòng Ngu Lí càng tăng lên.

Cô vội hỏi trước: “Xin hỏi tôi sẽ kiểm tra độ xứng đôi với ai? … Ách, nếu tôi tương thích, tôi sẽ trở thành bạn đời cố định của Lính gác đó sao?”

Lục Ngô nhướn mày, hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt đánh giá cô kỹ lưỡng một lần nữa.

“Tôi tưởng cô đã được huấn luyện lại khi mới vào làm rồi mà?”

Vô tình bị trưởng quan phát hiện hành vi lười biếng, Ngu Lí vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi ạ, trưởng quan.”

“Việc ghép đôi một đối một giữa Lính gác và Dẫn đường là chuyện của trăm năm trước rồi” Lục Ngô xua tay, không so đo với cô gái nhỏ “Bây giờ Dẫn đường là bảo vật, đặc biệt là Dẫn đường hệ chữa lành, tìm được người chịu rời tháp đã khó lắm rồi.”

Ngu Lí: “Vậy ý ngài là…?”

“Một khi ghép đôi thành công, cô sẽ là Dẫn đường riêng của cả đội.” Lục Ngô nhún vai, ngậm thuốc lá cười khẽ. Hắn có gò má cao đặc trưng của đàn ông vùng bắc và đôi mắt xếch lên, khi cười trông có chút hung dữ, dù có lẽ hắn không có ác ý.

“Cô hiểu thế nào cũng được. Nếu trở thành Dẫn đường riêng của đội Lính gác… cô có thể định nghĩa mình là bác sĩ, huấn luyện viên, hoặc tất nhiên, là bạn đời của họ.”

Ngu Lí: ???

Hả? Chơi lớn vậy sao?!

Lục Ngô thấy vẻ mặt kinh hãi của cô, theo bản năng xoa xoa hình xăm trên cổ, cười than:

“Hãy tập làm quen với việc đối xử với chúng tôi một cách táo bạo hơn đi.”

“Đừng vừa nghe vậy đã tự đặt mình vào thế yếu. Cô phải có ý thức tự giác như người huấn luyện chó chứ, cô gái.”

Lời tác giả:

Cốt truyện chính thức bắt đầu!

Tiểu Ngư sẽ lần lượt gia nhập các đội khác nhau, bao gồm cả đội trên cạn, trên biển, trên không và dưới lòng đất! Sau này sẽ có nhiều Dẫn đường khác thân thiết với Tiểu Ngư hơn.

Thế giới quan của truyện này là một Dẫn đường dẫn dắt một đội Lính gác. Lính gác là quân cờ, Dẫn đường là tổng chỉ huy. Thế giới quan sẽ được giải thích chi tiết hơn sau này.

Nữ chính ở giai đoạn đầu là Dẫn đường trị liệu, giai đoạn sau sẽ dẫn dắt đội thi đấu.

*Những lời tác giả ở chương trước đã được xóa. Tóm tắt và chương 1 đã được viết chi tiết hơn. Mong những bạn mới đọc truyện của tôi dành chút thời gian đọc để tránh “dẫm mìn” sau này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play