Ngồi vào mâm, Cố Nguyên Tu phải tỏ ra chút rụt rè dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp vị Quốc Sư thanh lãnh cao ngạo trong lời đồn.
Nhưng trong lòng thì khinh thường vạn lần.
Hắn rụt về hỏi “ Quốc sư ta có thể ăn không…”
Bạch Lạc nhìn đến là thương đứa trẻ nhỏ như thế mà ăn còn phải hỏi có được ăn không, chắc chắn đám nha hoàn đó chăm sóc không tử tế rồi.
“Ừm, ăn đi”
Xong lại bổ sung thêm “ Mai ngươi sẽ đến đây học, ta đích thân dạy ngươi. Ba năm sau ngươi cũng 15 tuổi, ta cho ngươi đi biên quan 3 năm. Tới năm 18 tuổi ngươi phải có chút thành tựu thì sau này mới được hoàng đế coi trọng, biết chưa? "
Cố Nguyên Tu nghe xong như không tin vài tai mình, hắn hỏi lại.
“Quốc sư, ý ngài là…muốn ta tranh vị trí thái tử. Trở thành hoàng đế sao. ”
“Ừm, tới giờ Đại Sở ta chỉ có tam hoàng tử và tứ hoàng tử có thể làm thái tử. Nhưng tam hoàng tử phong lưu thành tính. Tứ hoàng tử thâm độc chắc chắn không thể làm minh quân. Tả bồi dưỡng ngươi thành tài không cầu cao sang chỉ cầu dân chúng ấm no là được. Liệu ngươi có thể làm được không? ”
Nói xong cũng không muốn đợi y trả lời hắn liền phất tay nói tiếp “ ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, dù sao thì ngươi cũng có quyền lựa chọn, ta sẽ không ép”
Nói xong liền bỏ đi, để lại Cố Nguyên Tu tại đó. Vai chính nhìn có vẻ áp lực lắm đây.
Nhưng không phải, hắn đang nghĩ tới dù mất ký ức rồi mà Bạch Lạc vẫn có thể tìm tới hắn chứng tỏ Bạch Lạc đã có kế hoạch trước. Phải làm theo Bạch Lạc mới có thể thuận lợi trở về tu chân giới.
Thế là sáng hôm sau, khi Bạch Lạc đang thưởng thức trà thì Cố Nguyên Tu bước tới.
“Quốc sư, ta muốn trở thành minh quân. Mong người chỉ dạy nhiều hơn”
Hắn nhìn vai chính với vẻ hài lòng, nhấp nốt ngụm trà rồi mới thong thả nói.
“Được, ta dạy ngươi, mong ngươi đừng phụ sự mong đợi của ta”
Nghe vậy, Cố Nguyên Tu vội lấy thêm 1 chén trà nữa, dâng lên cho Bạch Lạc.
“Mong lão sư chỉ bảo”