Tống Vu ngủ một canh giờ mới từ từ tỉnh lại, trong lòng hiếm khi dâng lên chút cảm giác áy náy. Sau khi bước vào Trúc Cơ kỳ, tu sĩ đã có thể không cần ngủ, chỉ cần nhập định tu hành là tinh thần dồi dào, nên đa phần tu sĩ đều không muốn lãng phí thời gian vào giấc ngủ.
Kiếp trước, nàng cũng như vậy, ngày đêm không nghỉ. Nhưng giờ ở Vạn Thú Phong, nàng ngày ngày cùng Tiểu Đoàn ra vào, bị nó ảnh hưởng mà dần trở nên ham chơi, mê ngủ.
Trời nắng thì một người một thú tìm tảng đá to trên đỉnh núi nằm phơi nắng; trời mưa thì chui vào hốc cây nằm nghe tiếng mưa mà ngủ.
Ngay cả Ngự Long chân nhân cũng cảm thấy tiểu đồ đệ của mình càng lúc càng lười biếng, không thích động đậy. May mà thấy tu vi của nàng không hề tụt hậu, ông cũng không ép buộc gì thêm.
Ba vị sư huynh lại càng chẳng nỡ đốc thúc Tống Vu, thậm chí còn đặc biệt đặt túi ngủ tại những nơi nàng hay lui tới ở Vạn Thú Phong, chỉ sợ nàng ngủ không thoải mái.
Tống Vu còn có thể thế nào nữa? Tất nhiên là vui vẻ nhận lấy tấm lòng của các sư huynh.
Lần giao lưu này được tổ chức tại Tạo Hóa Môn, khoảng cách từ Lăng Thiên Tông đến Tạo Hóa Môn không hề ngắn. Dù là tu sĩ Trúc Cơ có ngày đêm gấp rút đi đường thì cũng mất đến hai tháng.
May mà có Bát Bảo Thuyền, không chỉ rút ngắn được một nửa thời gian, mà còn tránh được muôn vàn nguy hiểm có thể gặp trên đường.
Chỉ là Bát Bảo Thuyền mỗi ngày vận hành đều tiêu tốn lượng lớn linh thạch, chỉ có những tông môn hàng đầu mới đủ sức gánh vác chi phí khổng lồ như vậy.
Tống Vu lúc này cũng chẳng còn buồn ngủ, mà cảnh sắc trên thuyền cũng chẳng khiến nàng hứng thú, thế nên nàng lấy ngọc giản mà Ngự Long chân nhân truyền cho ra, chăm chú nghiên cứu.
Ngọc giản ghi chép đầy đủ công pháp ngự thú đã được Ngự Long chân nhân hoàn thiện, không chỉ có phương pháp khắc ấn đã từng nhắc tới, mà còn có một số bí kỹ được cải biên từ kỹ năng của linh thú, phù hợp để tu sĩ sử dụng.
Tống Vu đối với những bí kỹ này vô cùng hứng thú. Kiếp trước nàng chuyên tu kiếm đạo, một bộ Kinh Lam Kiếm Pháp từng chém tan vô số đồng lứa trong giới tu hành Vân Mộng giới, không ai có thể đỡ nổi một chiêu.
Nhưng thanh Kinh Lam Kiếm năm ấy đã cùng thân thể nàng bị lôi kiếp đánh thành tro bụi, dù sau này có rèn lại một thanh kiếm khác cũng không còn là thanh kiếm của nàng nữa. Cho nên kiếp này, nàng không định tu lại kiếm đạo, mà muốn theo Ngự Long chân nhân học đạo ngự thú.
Mà ngự thú đạo của Ngự Long chân nhân lại hoàn toàn khác với đại đa số người tu luyện.
Phần lớn tu sĩ tu ngự thú đạo đều cùng linh thú ký kết khế ước chủ tớ, thường ngày nhốt yêu thú trong túi linh thú, đến khi chiến đấu thì mới thả ra.
Một khi đã ký khế ước chủ tớ, sinh tử của linh thú hoàn toàn nằm trong tay tu sĩ, linh thú không có chút tự do hay tôn nghiêm nào.
Ngự Long chân nhân thì luôn cho rằng vạn vật bình đẳng, chưa từng xem những yêu thú đã khai linh trí là súc sinh, mà coi chúng là sinh linh ngang hàng, ký kết khế ước bình đẳng, lấy kỳ trân dị bảo hữu ích cho linh thú để đổi lấy việc học các bí kỹ của chúng.
Khế ước bình đẳng có điều khoản ràng buộc hai bên không được làm tổn thương nhau, cho nên các linh thú mới an tâm truyền dạy bí kỹ cho ông. Nhờ đó, Ngự Long chân nhân thu thập được không ít tuyệt kỹ độc môn.
Kim Cang Chưởng, Sư Hống Công, Phi Yến Bộ…
Tống Vu bị những bí kỹ này hấp dẫn, trong ngọc giản không chỉ có phương pháp tu luyện mà còn có cả những câu chuyện Ngự Long chân nhân từng trải qua khi kết khế với các linh thú, rất thú vị.
“Cốc, cốc.”
Tống Vu đang chăm chú đọc bí kỹ thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Phòng trên thuyền đều có khắc trận pháp ngăn thần thức thăm dò, nên nàng cũng không biết là ai ngoài cửa, liền đứng dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, nàng liền hối hận.
Người đứng bên ngoài không ai khác, chính là Trịnh Tuấn Kiệt.
Trịnh Tuấn Kiệt vốn không nhận ra Tống Vu đối với mình lạnh nhạt, dù sao hắn vẫn luôn lấy thân phận đại đệ tử chưởng môn ra mà tự hào, nghĩ rằng người khác sẽ tranh nhau lấy lòng hắn.
Hai ngày nay, hắn âm thầm quan sát thấy Tống Vu không hề bước ra khỏi phòng, càng thêm tin rằng lần trước Tống Vu nói say sóng không phải là cái cớ. Thế nên hôm nay mới quyết định đến tìm, mong lấy được chút cảm tình.
“Gần đây Tống sư muội có đỡ hơn chút nào không? Sư huynh đặc biệt tìm vài viên đan dược trị say thuyền, muội có cần không?”
Tống Vu tất nhiên không cần. Nhận lấy chẳng phải là vô duyên vô cớ mang một món nợ nhân tình hay sao. Nàng đáp:
“Đa tạ hảo ý của Trịnh sư huynh, ta đã không sao rồi.”
Trịnh Tuấn Kiệt không đưa được nhân tình này trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, lại nói:
“Đã khỏi rồi thì cũng nên ra ngoài hoạt động một chút. Vừa hay hôm nay trên thuyền có một buổi tụ họp nhỏ, nếu muội rảnh thì cùng đến đi, tiện thể làm quen với đồng môn ở các phong khác.”
Nói xong cũng không đợi Tống Vu trả lời, liền làm tư thế mời, hiển nhiên vô cùng tự tin cho rằng Tống Vu sẽ không từ chối hắn.
Tống Vu quả thật không từ chối. Dù nàng chẳng hứng thú với mấy kiểu tụ hội thế này, nhưng cũng không thể vắng mặt những dịp cần thiết. Dù sao lúc này nàng cũng đang đại diện cho Vạn Thú Phong.
Tống Vu xoay người đóng cửa lại, rồi theo Trịnh Tuấn Kiệt đi về phía bên trong khoang thuyền.
“Buổi tụ họp hôm nay do ta tổ chức, đồng môn trên thuyền đều đến cả. Lát nữa ta sẽ giới thiệu họ cho muội.”
Trên đường đi, Trịnh Tuấn Kiệt cứ liên tục tìm đề tài bắt chuyện với nàng, còn Tống Vu thì đáp lời có lệ. Từ xa nhìn lại, trông hai người họ dường như rất thân thiết.
“Trịnh sư huynh tới rồi, người đi bên cạnh là ai vậy?”
“Không rõ nữa, tiểu sư muội phong nào vậy nhỉ, chưa từng thấy qua.”
“Tôi biết, đó là Tống Vu của Vạn Thú Phong.”
“À, chính là người có băng linh căn ấy à? Nhìn cũng thường thôi.”
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều dồn về phía người vừa nói. Bị mọi người nhìn chăm chú, gương mặt nàng ta liền đỏ bừng, lớn tiếng gắt: “Sự thật là thế, ta có nói sai gì đâu, các ngươi nhìn ta làm gì?”
Thấy nàng ta mặt dày lý lẽ như thế, mọi người cũng không tiện nói gì thêm, nhưng trong lòng thì ai nấy đều không đồng tình.
Sắc đẹp trời ban của Tống Vu là điều người có mắt đều nhìn ra được, chỉ là không đáng để vì nàng mà đắc tội với con gái của Hồng Điệp chân nhân.
Uông Kiều Kiều thấy ánh mắt mọi người dời đi, mới hừ lạnh một tiếng.
Cái tên Tống Vu này trước giờ luôn ẩn dật không lộ mặt, vậy mà vừa xuất hiện đã cướp hết phong quang của nàng, rõ ràng không phải kẻ an phận. Không thể để ả ta dụ được Trịnh sư huynh đi.
Dù sao thì Trịnh Tuấn Kiệt cũng xem như là thanh niên tài tuấn có địa vị, tướng mạo không tệ, trong Lăng Thiên Tông cũng rất được lòng nữ tu.
Dù ở trong mắt Tống Vu thì hắn chẳng đáng nhắc đến, nhưng trong mắt các nữ tu khác, đúng là miếng bánh ngọt thật sự.
“Chư vị đồng môn, vị này là sư muội Tống Vu của Vạn Thú Phong. Trước kia bế quan tu luyện trong phòng, ta đã tốn không ít công sức mới mời được nàng đến.”
Trịnh Tuấn Kiệt dẫn Tống Vu vào đại sảnh giữa thuyền, lúc này đã có hơn ba mươi vị tu sĩ tụ họp. Hắn cũng không nói quá lời, quả thật gần như toàn bộ đồng môn tham gia chuyến đi lần này đều có mặt.
Chờ hắn nói xong, Tống Vu hành một lễ đồng môn: “Ra mắt các vị sư huynh, sư tỷ. Tiểu muội Tống Vu, môn hạ của Ngự Long chân nhân, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Vừa dứt lời, một giọng nữ vang lên chua chát: “Chỉ giáo thì không dám, chỉ là không ngờ mặt mũi Tống sư muội lớn như vậy, phải để Trịnh sư huynh đích thân mời mới chịu đến.”
Tống Vu ngẩng đầu nhìn, ô hô, người quen cũ đây mà.
Nàng nhịn không được khẽ bật cười một tiếng.
Nụ cười này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến Uông Kiều Kiều tưởng rằng nàng đang khiêu khích mình, liền lập tức đứng bật dậy: “Sao hả, Tống sư muội có ý kiến gì với lời ta nói sao?”