“Lần giao lưu Trúc Cơ kỳ này do Huyền Sách chân nhân dẫn đầu, chư vị đệ tử ra ngoài hành tẩu phải nhất nhất tuân theo lệnh của chân nhân, không được trái ý người. Giao lưu chủ yếu là luận đạo trao đổi, tuyệt đối không được hạ sát thủ, tổn thương tính mạng người khác...”

Chính Dương chân nhân đứng trước hàng ngũ đệ tử, dặn dò kỹ lưỡng những người sắp tham gia đại hội giao lưu Trúc Cơ kỳ.

Tống Vu thì đứng tận cuối đội ngũ, len lén đưa tay che miệng ngáp một cái thật dài.

Nàng buồn ngủ quá. Hôm nay là ngày các đệ tử Tông môn xuất phát đến Vân Mộng giới tham gia giao lưu, vì vậy nàng buộc phải dậy từ rất sớm. Trời biết nàng ở Vạn Thú Phong vốn quen sống an nhàn, mỗi ngày ngủ đến khi trời sáng rõ mới tỉnh. Nay bất ngờ phải dậy sớm, quả thật khó mà thích ứng nổi.

Tống Vu ủ rũ liếc mắt nhìn quanh một vòng — ừm, vẫn là những gương mặt quen thuộc, toàn bộ đều là đệ tử Trúc Cơ dưới bốn mươi tuổi của Lăng Thiên Tông, là lớp tinh anh của Tông môn.

Năm ngoái nàng mới đột phá Trúc Cơ, vừa hay đủ tư cách tham gia đại hội lần này.

Nếu tam sư huynh cũng đi cùng thì tốt quá. Tiếc là huynh ấy vừa nhận nhiệm vụ rời tông môn không lâu, bị vướng việc nên tạm thời không thể quay về.

Lúc này, Trịnh Tuấn Kiệt đang đứng ngay hàng đầu tiên, ngẩng đầu nhìn sư phụ Chính Dương chân nhân – người có khí thế uy nghiêm, thần sắc nghiêm nghị. Trong lòng hắn trào dâng bao cảm xúc.

Tuy vẫn luôn tự nhận bản thân bất phàm, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ mình lại có thể trở thành đại đệ tử thân truyền của chưởng môn Lăng Thiên Tông.

Giờ đây, hắn được Tông môn dốc lòng bồi dưỡng, chỉ trong sáu năm từ Luyện Khí đã tiến cấp lên Trúc Cơ sơ kỳ, tốc độ tiến bộ cực nhanh. Lại thêm vô số pháp bảo và linh khí do sư phụ ban tặng, hắn tự tin lần này nhất định sẽ nổi bật tại giao lưu hội, vang danh khắp Vân Mộng giới.

Nghĩ đến đó, trong lòng Trịnh Tuấn Kiệt càng thêm kích động, chỉ hận không thể lập tức đến hội trường để thi thố thể hiện tài năng.

Chính Dương chân nhân lại dặn dò thêm đôi lời, sau mới ra hiệu cho Huyền Sách chân nhân chuẩn bị khởi hành.

Huyền Sách chân nhân không nói nhiều, phất tay áo một cái, liền có một chiếc thuyền nhỏ chỉ to bằng bàn tay bay ra.

Chẳng mấy chốc, chiếc thuyền ấy lớn dần lên giữa không trung, càng lúc càng rộng, cuối cùng che kín cả bầu trời. Thân thuyền màu đỏ nâu cổ kính, vân hoa ẩn hiện tia sáng bạc, rõ ràng là pháp bảo không tầm thường.

“Wa, nhìn kìa! Pháp bảo gì mà lớn thế!”

“Thuyền to quá!”

Các đệ tử xung quanh không kìm được kinh ngạc lên tiếng.

Trịnh Tuấn Kiệt ngẩng cao đầu, nói với vẻ đắc ý: “Đây là thần hành pháp bảo trân quý của Tông môn – Bát Bảo Thuyền, có thể chở hơn trăm người, mỗi ngày bay vạn dặm.”

“Trịnh sư huynh quả thật kiến thức rộng rãi, không hổ là đệ tử chưởng môn!”

“Đa tạ Trịnh sư huynh giải đáp!”

Trịnh Tuấn Kiệt càng thêm đắc ý, dù kỳ thực hắn cũng chỉ mới biết chuyện này hôm qua. Bát Bảo Thuyền vốn là pháp bảo trọng yếu của Tông môn, trước nay đều do chưởng môn cất giữ. Mãi đến hôm qua mới được giao lại cho Huyền Sách chân nhân, mà hắn tình cờ có mặt lúc đó nên mới biết đến.

Chờ thuyền ngừng lớn dần, Huyền Sách chân nhân liền nói: “Tất cả đệ tử lên thuyền, mỗi người chọn một gian phòng tầng một làm chỗ nghỉ ngơi.”

“Vâng, đệ tử tuân lệnh.”

Mọi người đồng thanh đáp ứng. Trịnh Tuấn Kiệt liền là người đầu tiên bước lên thuyền, các đệ tử khác nối đuôi theo sau.

Tống Vu là người cuối cùng lên thuyền. Trước khi đi, nàng còn vẫy tay về một phía xa xa, sau đó mới nhẹ nhàng tung người bay vào trong Bát Bảo Thuyền.

Thấy các đệ tử đều đã lên thuyền, Huyền Sách chân nhân cùng mấy vị trưởng lão tùy tùng hành lễ với Chính Dương chân nhân, rồi cũng bước lên thuyền.

Bát Bảo Thuyền vốn lơ lửng trên không lập tức dưới sự điều khiển của Huyền Sách chân nhân bay lên cao, càng lúc càng xa, dần dần khuất khỏi tầm mắt.

Ngự Long chân nhân khi thấy thuyền rời đi, mới ló đầu ra hỏi: “Tiểu sư muội các ngươi hình như đã phát hiện chúng ta rồi?”

Hứa Mộc Bạch gãi đầu, đáp: “Chắc là vậy rồi...”

“Không thể nào, rõ ràng chúng ta núp kỹ trên cây mà...”

“Gà gà gà!” – Tiểu Đoàn ở bên cũng phụ họa một tiếng.

Tiểu Đoàn còn đang trong thời kỳ trưởng thành, không thích hợp theo đoàn ra ngoài, nên được giữ lại Vạn Thú Phong.

Hướng Địch chỉ biết câm lặng.

Sư phụ, đại sư huynh, lại thêm một con đoàn tử mập tròn cùng ngồi trên cành cây, đến nỗi làm cả cành cây cong xuống. Chưa nói đến lớp lông trắng nổi bật của Tiểu Đoàn giữa tán lá xanh, chỉ riêng mấy đôi chân lộ ra bên dưới cũng quá rõ ràng. Tiểu sư muội mà không nhìn thấy mới lạ đấy.

Tống Vu đương nhiên đã nhìn thấy.

Màu trắng nổi bật giữa tán lá xanh như vậy, lại còn mấy cái chân lộ ra, nàng không nhận ra mới là lạ.

Nàng biết sư phụ sợ nàng lần đầu xuất môn xa sẽ tủi thân, nên mới lặng lẽ ra đây tiễn nàng một đoạn.

Chỉ là nàng đã lớn rồi, sư phụ vẫn còn xem nàng như tiểu hài tử vậy. Thật là...

Chính nàng cũng không để ý, trên mặt đã mang theo nụ cười dịu dàng hiếm thấy, đôi mắt phượng mỹ lệ ánh lên niềm vui sướng sắp tràn ra ngoài.

Đúng lúc đó, Trịnh Tuấn Kiệt từ trong phòng bước ra, liền nhìn thấy nụ cười rực rỡ ấy.

Hắn cảm thấy mình như sắp chìm đắm trong đôi mắt linh động của nàng, thời gian dường như cũng ngừng lại tại khoảnh khắc ấy.

Tống Vu lại bước thêm vài bước, vừa hay đối diện với Trịnh Tuấn Kiệt đang đứng bất động, nàng theo phản xạ lập tức thu lại nụ cười, thay vào đó là vẻ lãnh đạm thường ngày: “Vị sư huynh này, phiền huynh tránh đường.”

Trịnh Tuấn Kiệt lúc này mới hồi thần, biết mình thất lễ, nhưng lại không lập tức nhường đường, mà thi lễ nói:

“Thất lễ, tại hạ là Trịnh Tuấn Kiệt, đại đệ tử thân truyền của Chính Dương chân nhân. Dám hỏi sư muội là môn hạ của vị chân nhân nào? Tựa hồ trước nay chưa từng gặp qua.”

Tống Vu vốn chẳng muốn dài lời, nhưng cũng không thể thất lễ, đành khẽ thi lễ đáp:

“Thì ra là Trịnh sư huynh, ta là Tống Vu, môn hạ của Ngự Long chân nhân bên Vạn Thú Phong.”

Tống Vu? Là người duy nhất trong Tông môn sở hữu Băng linh căn kia sao?

Trịnh Tuấn Kiệt nhớ trước đây từng nghe sư phụ nhắc đến tên này, lúc ấy Chính Dương chân nhân còn có chút tiếc nuối trong giọng nói, khiến hắn sinh lòng không thích. Nhưng giờ gặp mặt, chỉ thấy kinh diễm vô cùng.

“Sư muội chính là Tống Vu? Tại hạ sớm đã nghe danh, hôm nay mới có vinh hạnh gặp mặt.” Hắn ra vẻ thân thiết, cười tươi.

Tống Vu chỉ cảm thấy khó chịu. Trịnh Tuấn Kiệt dù vào môn sau nàng, tu vi cũng kém hơn, lại còn bày ra dáng vẻ tiền bối.

Lăng Thiên Tông vốn không chia bối phận theo sư thừa, mà dựa theo cảnh giới tu vi. Đời trước nàng từng một đường vượt xa chúng đệ tử, ở mọi cảnh giới đều là người đứng đầu, mới được gọi là đại sư tỷ tuyệt không phải chỉ vì thân phận.

Còn Trịnh Tuấn Kiệt, dù được hưởng tài nguyên vượt trội nhờ làm đại đệ tử chưởng môn, thì tu vi hiện giờ cũng chỉ vừa mới chạm đến Trúc Cơ sơ kỳ. So với nàng, người đã từng Trúc Cơ hậu kỳ ở kiếp trước sao có thể sánh bằng?

Nàng không muốn tiếp tục lằng nhằng, bèn giả bộ khó chịu, khẽ nói: “Trịnh sư huynh, ta cảm thấy hơi chóng mặt, có lẽ là bị say thuyền. Xin phép đi nghỉ trước.”

Trịnh Tuấn Kiệt ngẩn người, thuyền mới vừa khởi hành mà đã say? Nhưng hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ vội tỏ vẻ thấu hiểu: “Vậy Tống sư muội hãy mau nghỉ ngơi, phía trước vẫn còn nhiều phòng trống.”

Tống Vu gật đầu, lướt qua hắn, tùy ý chọn một phòng bước vào. Nàng vừa đặt lưng xuống giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Còn Trịnh Tuấn Kiệt vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lặng lẽ ghi nhớ số phòng, trong lòng âm thầm tính toán, vài ngày nữa, chờ nàng quen thuyền rồi, sẽ tìm cơ hội đến bái phỏng, thắt chặt mối quan hệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play