“Đạo hữu đây cũng muốn món này, vậy chi bằng chúng ta cạnh tranh công bằng, ai ra giá cao hơn thì được, thế nào?” Tống Vu đề xuất.

Gã chủ sạp mắt sáng rỡ, lập tức đồng ý: “Cách này rất hay, bảo vật khó tìm, như vậy sẽ không khiến hai vị tiên tử mất hòa khí.”

Uông Kiều Kiều cũng nhảy cẫng lên đồng tình, còn kéo tay Tống Vu dặn cô cứ mạnh dạn ra giá, nếu không đủ linh thạch thì nàng sẽ bù giúp.

Nguyễn Phi Yến hơi do dự. Cây trâm ngọc này nàng đã cầm trong tay rồi, nếu bây giờ phải ra giá tranh với bọn họ, chưa chắc nàng đã giữ được. Nàng nào phải kẻ đầu óc rỗng tuếch, tất nhiên không cam lòng dễ dàng đồng ý.

Thấy Nguyễn Phi Yến chần chừ, chủ sạp liền thêm dầu vào lửa: “Nếu tiên tử không muốn đấu giá, thì bọn ta chỉ còn cách trả lại túi linh thạch này, tiên tử cũng cần hoàn trả trâm cho ta.”

Gã chủ sạp đã đóng phí thuê chỗ nên được môn phái Tạo Hóa bảo hộ. Nếu hắn nói không muốn bán cho Nguyễn Phi Yến nữa, mà nàng vẫn muốn giữ trâm, thì sẽ bị coi là cướp đoạt, như vậy Tạo Hóa Môn có thể đứng ra truy cứu, thậm chí truy đến cả Phiêu Miểu Các.

Nguyễn Phi Yến tất nhiên không muốn vì chuyện nhỏ này mà khiến danh dự Phiêu Miểu Các bị tổn hại, càng không muốn buông tay cây trâm kia. Nàng trừng mắt lườm chủ sạp một cái, đành gượng gạo đồng ý.

Tống Vu thấy nàng gật đầu liền lập tức ra giá: “Ta ra mười hai khối linh thạch trung phẩm.”

“Hừ, ta ra mười lăm.”

“Mười tám.”

“Hai mươi khối.”

Khi Nguyễn Phi Yến hô tới hai mươi khối, Tống Vu chần chừ không ra giá ngay, trên mặt hiện rõ vẻ lưỡng lự.

Nguyễn Phi Yến thầm thở phào, hai mươi khối linh thạch trung phẩm đối với nàng cũng không phải con số nhỏ. Nếu Tống Vu chịu bỏ cuộc lúc này thì tốt quá.

Uông Kiều Kiều sốt ruột, giục: “Tống Vu, ngươi không có linh thạch thì ta có! Cứ tiếp tục hô đi, đừng để thua tiện nhân đó!”

Tống Vu như được cổ vũ, lại ra giá tiếp: “Hai mươi lăm khối linh thạch, đây là mức cao nhất của ta. Nếu đạo hữu lại tăng giá, ta sẽ không tranh nữa.”

Uông Kiều Kiều tức đến mức suýt nữa la to “ngươi không có tiền ta có mà!”, may được Trịnh Tuấn Kiệt giữ chặt.

Nguyễn Phi Yến cũng thấy khó xử. Cây trâm Phượng Hoàng Vũ Phi này nàng thật sự rất thích nên mới chen vào tranh đoạt, nhưng mức giá hiện tại cũng gần như vét sạch gia sản của nàng rồi.

Đúng lúc đó, chủ sạp lại xen vào: “Tiên tử, bảo vật như thế này, chỉ có duyên giả mới giữ được, lỡ qua rồi có khi cả đời cũng không gặp lại nữa đâu.”

Nguyễn Phi Yến cắn răng, cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ trẻ mãi không già, nói: “Vậy ta ra hai mươi lăm khối linh thạch trung phẩm, thêm một khối hạ phẩm nữa.”

Uông Kiều Kiều cuối cùng cũng vùng ra khỏi Trịnh Tuấn Kiệt, tức tối la lên: “Ngươi đúng là keo kiệt, thêm giá mà cũng chỉ dám thêm một khối hạ phẩm, không biết ngại à!”

Nguyễn Phi Yến cười quyến rũ: “Có ai quy định không được chỉ thêm một khối linh thạch đâu? Đây là quy tắc các người nói, giờ ta trả giá cao hơn, cây trâm này tất nhiên là của ta rồi.”

Tống Vu chỉ cười bất đắc dĩ, liếc mắt ra hiệu cho Trịnh Tuấn Kiệt, rồi chắp tay với Nguyễn Phi Yến, rời đi trong tiếc nuối.

Trịnh Tuấn Kiệt lôi theo Uông Kiều Kiều đang bực bội theo sau.

Chủ sạp thấy giao dịch thành công với mức giá này thì mừng như bắt được vàng, nịnh nọt: “Bảo kiếm phải trao anh hùng, trâm quý tất hợp mỹ nhân. Trâm Phượng Hoàng Vũ Phi này, quả thực chỉ xứng với tiên tử!”

Nguyễn Phi Yến rất hưởng thụ lời nịnh nọt của hắn, nén đau xót lấy thêm một túi trữ vật đưa cho chủ sạp. Sau khi hắn kiểm tra không có vấn đề gì, nàng mới nghiến răng rời đi.

Chờ Nguyễn Phi Yến đi xa, chủ sạp lập tức vội vàng gom sạch đống linh tinh còn lại trên sạp bỏ vào túi trữ vật, rồi phóng đi mất, chỉ trong vài nhịp thở đã biến mất ở cuối con ngõ nhỏ.

Các chủ sạp xung quanh đều nhìn với ánh mắt đỏ rực vì ghen tỵ. Hai mươi lăm khối linh thạch trung phẩm! Một gia tộc tu tiên bình thường chưa chắc có thể gom đủ từng đó trong một lần. Số linh thạch này đủ cho một tu sĩ bình thường dùng cả trăm năm.

Nếu không phải vì tất cả đều đã đóng phí thuê chỗ, e là đã có người lén bám theo chủ sạp kia để cướp của diệt khẩu rồi.

Dù không thân thiết gì, nhưng sau vài ngày bày sạp ở đây, mọi người cũng thăm dò được phần nào lai lịch nhau. Thứ gọi là "Phượng Hoàng Huyết Ngọc" kia, chỉ cần là kẻ từng lăn lộn giang hồ đều biết đó là hàng giả, chỉ có thể lừa được đệ tử mấy đại tông môn chưa từng ra khỏi cửa bao giờ thôi.

Vớ được con cá to thế này, biết rút lui kịp thời mới là khôn ngoan, chứ nếu để bị phát hiện là lừa đảo, thì những đệ tử đại môn phái kia chắc chắn sẽ không để yên.

Tống Vu rời khỏi sạp hàng, nét buồn bực trên mặt cũng tan biến, lại tiếp tục dạo quanh chợ, không lâu sau thì bắt gặp một tu sĩ Trúc Cơ bày sạp bán đồ ăn, nàng lại xán lại gần.

Uông Kiều Kiều vẫn hậm hực đi sau, không nói chuyện với Trịnh Tuấn Kiệt, tự mình giận dỗi.

Tống Vu tiến lại gần, hóa ra người kia đang bán hạt dẻ rang đường – tất nhiên không phải loại hạt dẻ phàm tục, mà là Thanh Điền Lệ có chút linh khí, ăn vào mềm thơm hơn hẳn.

Nồi dẻ đang bốc khói nghi ngút, mùi thơm lại xen chút vị ngọt khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Tống Vu mừng rỡ, đây là loại linh thực nàng chưa từng ăn, vừa nhìn đã thấy ngon mắt. Thế là mua liền mấy phần. Chủ sạp thấy là khách lớn thì rất cẩn thận, dùng mấy giỏ tre nhỏ gói gọn dẻ rồi mới đưa cho nàng.

Tống Vu chỉ giữ lại một phần trên tay, phần còn lại cất kỹ vào túi trữ vật, định mang về cho sư phụ và ba vị sư huynh nếm thử.

Mua xong quay lại, Tống Vu thấy Uông Kiều Kiều vẫn đang giận dỗi phía sau, bèn đưa giỏ tre qua, dỗ dành: “Uông sư tỷ vẫn còn giận à? Đừng giận nữa, ăn vài hạt dẻ cho ngọt miệng nè.”

Uông Kiều Kiều bị thái độ không thèm để tâm của Tống Vu chọc giận hơn, vốn định hất tung giỏ dẻ, tay giơ lên rồi lại không nỡ hạ xuống.

Không biết ma xui quỷ khiến sao mà nàng lại thò tay vào lấy vài hạt dẻ, chính bản thân nàng cũng kinh ngạc – nàng không định ăn mà? Nhưng mà, dẻ này hình như… thật sự rất ngon?

Uông Kiều Kiều cứ thế trút hết bực dọc vào mấy hạt dẻ, bóc vỏ răng rắc, miệng vẫn hậm hực: “Ngươi đúng là ngốc, lúc nãy không nên nhường cái trâm cho tiện nhân đó. Nếu ngươi không đủ tiền, ta cho ngươi mượn! Giờ thì hay rồi, để nàng ta được món hời! Hừm… mà dẻ này ngon thật đó, mai ta cũng đi mua ít ăn.”

Tống Vu nhìn Uông Kiều Kiều vừa tức vừa ăn dẻ mà buồn cười, cuối cùng vẫn quyết định nói thật, để tránh sau này nàng lại bị lừa tiếp.

“Uông sư tỷ, thật ra cái trâm Phượng Hoàng Huyết Ngọc đó là giả, trị giá chưa tới một trăm khối linh thạch hạ phẩm đâu.” Tống Vu giải thích.

Trịnh Tuấn Kiệt và Uông Kiều Kiều đồng loạt quay đầu nhìn nàng, đầy vẻ không thể tin nổi.

Hai người họ tuy không cầm tận tay, nhưng kiểu dáng cổ xưa trang nhã, cộng thêm chút linh khí ẩn hiện đã đủ để họ tin sái cổ. Làm sao có thể là giả?

Uông Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Tống Vu: “Không phải ngươi sợ ta trách ngươi nên bịa chuyện trấn an tụi ta đấy chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play