Tôi và Lục Dực bước vào một không gian ở cuối ngã rẽ của hành lang tối tăm, còn chưa kịp nhận ra đây là nơi nào thì cánh cửa sang lưng chúng tôi bỗng nhiên đóng sầm lại.
Tôi giật mình vì bất ngờ.
Lục Dực quay lại định xoay nắm cửa nhưng nó đã bị khóa, trên cửa là một ổ khóa có mật mã.
Anh khẽ cười:
- Bạn học Trang à, xem ra chúng ta phải tìm mật khẩu để mở cửa rồi.
- …
Chúng tôi nhìn quanh một lượt, đây rõ ràng là một nhà vệ sinh kiểu trường trung học, lại còn là nhà vệ sinh nữ.
Không gian nhỏ hẹp, bên trong có ba buồng vệ sinh.
Trên tường của nhà vệ sinh có khá nhiều chữ bằng mực đỏ và đen, trên tay nắm cửa còn treo một cuốn sổ nhìn có vẻ là sổ ghi chép của người dọn vệ sinh.
Nhìn ba cánh cửa buồng vệ sinh đóng kín, tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Bộ đàm vang lên giọng của Từ Cảnh Thước:
- Lục Dực, bên cậu sao rồi?
Lục Dực:
- Là một nhà vệ sinh nữ, còn các cậu thì sao?
- Trông có vẻ như là phòng mẫu vật sinh học, có khá nhiều mẫu vật ở đây nhìn cũng rất thật đấy.
Lục Dực:
- Chỗ bọn tôi bị khóa rồi, còn các cậu?
- Chúng tôi cũng thế.
Giọng Mạnh Minh Kiều vang lên:
- Mình nghĩ việc cho chúng ta bộ đàm có thể là để trao đổi mật mã, lát nữa bên các cậu tìm thấy số gì thì báo tớ thử nhé.
- Được.
Cuộc đối thoại kết thúc, Lục Dực quay sang tôi:
- Chúng ta tìm mật mã trước nhé?
- Không tìm mật mã thì làm gì?
Tôi cũng thật là miệng tự nhiên lại buột ra cậu thừa thãi này.
Anh lại mỉm cười:
- Cô nam quả nữ, cậu muốn làm gì nào?
- …
Âm nhạc u ám trên đầu bỗng được đổi trong không gian lạnh lẽo lại có thêm tiếng của một giọng nữ buồn bã vang lên, kèm theo tiếng thở dài đầy bi ai.
Tôi lập tức bị nổi da gà nhưng lại không thể không tập trung, tiếp tục nhìn vào những dòng chữ trên tường.
Có những lời chửi mắng ai đó, cũng có vài quảng cáo nhỏ, ngày tháng số điện thoại và mã học sinh của một vài người được ghê lên đó.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trong cuốn sổ ghi chép của người dọn vệ sinh, có một mục ghi chú dưới một ngày như sau: “Nhà vệ sinh bị tắc, nhà trường đã cử người đến để xử lý.”
Rồi những ngày tháng tiếp theo đều bỏ trống.
Chúng tôi đã thử ghép vài dãy số nhưng thử xong vẫn không mở, bên Mạnh Minh Kiều cũng vậy.
Lục Dực:
- Chúng ta đi kiểm tra thử mấy buồng vệ sinh xem sao.
Tôi dừng bước vì luôn có cảm giác như có thứ gì trong ba cánh cửa đang đóng kín kia có thể nhảy ra, một thứ khiến tim tôi không chịu đựng nổi.
- Sợ à?
Giọng điệu này của Lục Dực rõ ràng là đang trêu chọc tôi, vậy là tôi liền trừng mắt nhìn anh một cái đầy bất mãn.
Tôi nói:
- Tôi không sợ.
Lục Dực:
- Vậy cậu thử đẩy cửa nhé?
Tôi biết ngay là mình sẽ phải trả giá vì cái miệng quạ đen này mà.
Nhưng giờ không thể nhận thua được, tôi hít thở một hơi thật sâu rồi bước đến trước mặt anh, khép hờ mắt rồi đẩy cửa buồng vệ sinh đầu tiên.
Khoảnh khắc cửa mở ra, một thứ đen ngòm rơi xuống từ trên cao. ( truyện trên app t.y.t )
Tôi hoảng hốt nhắm chặt mắt, rồi lại nắm chặt tay Lục Dực:
- Thứ gì vậy, cậu kiểm tra đi!
Anh bật cười, bước tới kiểm tra:
- Không có gì đâu, chỉ là một con búp bê thôi.
Vậy là tôi từ từ mở mắt ra, thấy một con búp bê với vẻ mặt quái dị nằm trên sàn.
- …
Đến buồng vệ sinh thứ hai, tôi vẫn nhắm mắt đẩy cửa nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng trên tường trong buồng vệ sinh cũng có rất nhiều chữ, trong đó không thiếu những lời nguyền rủa.
Khi đã mở liên tiếp hai cánh của mà chẳng có thứ gì, tôi bắt đầu thấy yên tâm hơn và để không làm Lục Dực đắc ý, tôi quyết định mạnh dạn mở nốt cửa buồng vệ sinh cuối.
Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, vừa mở cửa một con ma nữ mắc áo trắng NPC liền lao ra.
Chết tiệt, dí sát vào mặt luôn!
Lúc này đầu óc tôi gần như quay cuồng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ biết quay người lại và lao vào lòng Lục Dực, trong lúc cơ thể hoàn toàn không kiểm soát được tôi còn nghe thấy tiếng hét thất thanh của chính mình vang lên.
Đây là chuyện quái quỷ gì thế này!!!!