Đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn mơ màng cho đến khi chuông tan học vang lên, tôi mới dần lấy lại được tỉnh táo.

Không ngờ tôi lại có wechat của Thẩm Thương Nhạc, nhưng tôi lại chẳng có chút ấn tượng gì về anh cả.

Cái tài khoản tên “Sơn Thần” này đã nằm im trong danh bạ của tôi suốt nhiều năm.

Chưa từng đăng bài, cũng không có một lịch sử trò chuyện, lại càng không có ghi chú tên.

Dấu vết duy nhất là tôi đã ghim anh vào trong mục “Bạn học”.

Tôi không có chút ấn tượng nào quá sâu sắc về anh.

Chắc tôi không hủy kết bạn với anh vì cái nhãn “Bạn học” này chăng.

Thế nhưng khi tôi hỏi Cố Tử Phàm thì thằng bé bảo anh đã ba hai tuổi rồi, tức là anh lớn hơn tôi tận bốn tuổi.

Vậy sao chúng tôi có thể là bạn học được chứ?

Xem ra, Thẩm Thương Nhạc là người tôi từng quen biết nhưng tôi không những không nhớ gì mà còn dám xin kết bạn wechat với anh.

Cứu bé! Cái đầu chết tiệt này, mau nhớ đi!

Một người đẹp trai xuất cmn sắc như thế mà tôi lại không hề có chút ký ức nào.

Quả không có chút tiền đồ nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play