Cơ thể của Cố Tử Phàm rất vẫn tốt, vừa thấy Thẩm Thương Nhạc đi thì thằng bé lập tức rời khỏi phòng y tế.
Mới vừa ra khỏi phòng y tế, thằng bé liền không kiềm chế được mà phàn nàn:
- Không phải chứ cô út, chẳng phải cô theo chủ nghĩa độc thân à?
- Vừa nãy cô bảo với giáo sư Thẩm khiến con suýt chút thì muốn kiếm cái lỗ để chui xuống đó.
- Cô còn dám nói bừa là con bị thiếu máu, cô nhìn người con như thế này ai mà tin được cái lời ấy chứ!
- Giáo sư Thẩm người ta còn dạy biết bao nhiêu lớp, thế mà cô còn lấy con làm cái cớ để xin kết bạn wechat, cô tưởng con vẫn là học sinh tiểu học sao?
- Cô nói thế này thì sau con biết phải đối mặt với giáo sư Thẩm thế nào đây.
Tôi đá vào chân Cố Tử Phàm một cái rồi lạnh lùng liếc nhìn thằng bé: ( truyện trên app t.y.t )
- Bớt lắm lời đi, nhóc con.
Tâm trạng tôi không được tốt lắm vì vừa rồi không kết bạn được với Thẩm Thương Nhạc.
Nhưng con người tôi vốn đâu dễ dàng từ bỏ như vậy.
Tôi mỉm cười một cách hiền hậu rồi bảo với Cố Tử Phàm:
- Sinh viên Cố này, từ Tết đến giờ con đã nhận bao nhiêu bao lì xì của cô rồi giờ đến lúc cần con giúp đỡ đấy.
- Mau chuyển cho cô một bản lịch dạy của giáo sư Thẩm đi.
Cố Tử Phàm kinh ngạc:
- Cô út, cô nghiêm túc à! Chẳng lẽ cô muốn tới trường nghe giáo sư Thẩm giảng bài sao?
Tôi cười mà không nói, thế nhưng mọi thứ đều hiện rõ trong ánh mắt rồi.