Cơn mưa rào qua đi, ngày hôm sau trời quang mây tạnh.

Vì hầu hết khách hàng hôm qua đều đột ngột hủy lịch hẹn, nên tiệm mát-xa hôm nay từ 8 giờ 30 sáng đã đông nghịt khách, giường nào cũng kín người. Vì quá đông khách, ngay cả Lâm Hữu Dư, người ít khi ra mặt, cũng phải ra khỏi sân sau để phụ giúp Lâm Hiểu.

Tay nghề mát-xa gia truyền của nhà họ Lâm là phương pháp xoa bóp bấm huyệt truyền thống, lưu thông khí huyết, hầu như không cần dụng cụ hỗ trợ, hoàn toàn dựa vào lực đẩy của đôi tay. Cho dù là đầu, vai, cổ gáy hay thắt lưng, mỗi bộ phận cơ thể đều cần ít nhất nửa tiếng để mát-xa, từ đầu đến cuối. Hôm nay lại có ba khách hàng yêu cầu giác hơi, vì vậy, đối với một người chuyên dùng phương pháp xoa bóp bằng tay như Lâm Hiểu, sau mỗi khách hàng, cậu ít nhất phải nghỉ ngơi mười lăm phút, nếu không sẽ kiệt sức.

Từ 8 giờ 30 sáng cho đến hơn 9 giờ tối, Lâm Hiểu mới tiễn được vị khách cuối cùng.

Vị khách cuối cùng là một bà cô béo, bị cảm ho đã một tuần uống thuốc không khỏi, cuối cùng quyết định đến thử phương pháp mát-xa truyền thống.

Sau khi xoa bóp xong, Lâm Hiểu kéo rèm, lấy khăn lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng hỏi: "Cô thấy thế nào ạ?"

Bà cô ngoài năm mươi tuổi vừa đi giày vừa trả lời: "Hừm... Không biết có phải do tâm lý của tôi không, nhưng tôi thấy khá hiệu quả đấy. Lúc tôi vừa nằm xuống thì ho hai tiếng, sau đó hơn bốn mươi phút, tôi không ho nữa."

Lâm Hiểu mỉm cười: "Vâng, nhưng có lẽ phần lớn là do tâm lý của cô thôi ạ. Cho dù có hiệu quả thì cũng không nhanh như vậy đâu. Nhưng nếu cô kiên trì, làm liên tục ba ngày xem sao, chắc chắn sẽ có kết quả."

Bà cô cười gật đầu lia lịa, nói chắc chắn sẽ làm theo.

"À đúng rồi." Lâm Hiểu vòng từ cuối giường lên đầu giường, nhớ ra điều gì đó, nói với bà cô: "Đây, cô nhớ hai huyệt vị này nhé."

Vừa nói, cậu vừa đưa hai ngón tay ra, chạm vào xương quai xanh của bà cô, ấn vào huyệt nằm ở rãnh tam giác dưới mép ngoài xương quai xanh: "Đây là huyệt Vân Môn."

Nói xong, cậu di chuyển ngón tay xuống dưới một đốt ngón tay, ấn nhẹ: "Đây là huyệt Trung Phủ. Khi về nhà rảnh rỗi, cô có thể tự dùng đầu ngón tay ấn vào hai huyệt vị này, như thế này —— đặt ngón trỏ lên ngón giữa, dùng đầu ngón giữa day, ấn, xoa, mỗi lần ba phút, sẽ có tác dụng với chứng ho và tức ngực của cô."

Bà cô làm theo hướng dẫn của Lâm Hiểu, tự mình thử, không khỏi vui mừng: "Ôi được đấy! Cậu thợ mát-xa này phục vụ tận tình quá, mua một tặng một à!"

Lâm Hiểu cười lên trông rất đẹp: "Phải tận tình chứ ạ. Ngày mai cô đến, cháu sẽ cứu ngải* cho cô, không quá năm ngày, chắc chắn sẽ khỏi."

*Cứu ngải là phương pháp dùng sức nóng từ mồi ngải (được làm từ lá ngải cứu khô chế thải ngải nhung) tác động lên các huyệt vị, đường kinh để kích thích tạo nên phản ứng của cơ thể để đề phòng và điều trị bệnh.

Bà cô hoàn toàn tin tưởng, vừa ấn huyệt vừa hỏi: "Vậy tôi có cần uống thuốc nữa không?"

"Vẫn uống ạ." Lâm Hiểu nói: "Đông y và Tây y đều có ưu điểm riêng. Vấn đề là bây giờ cô ho nhiều, xoa bóp bấm huyệt Đông y không có tác dụng nhanh như vậy, vì thế cô vẫn nên uống thuốc, kết hợp cả hai phương pháp. Sau ba ngày, nếu có hiệu quả thì có thể giảm liều hoặc ngừng uống."

Giọng nói Lâm Hiểu nhẹ nhàng, vẻ mặt tập trung, không hề có chút nào ra vẻ quảng cáo bản thân, nhưng bà cô lại rất tin tưởng cậu, cuối cùng đã đặt lịch hẹn cho ngày hôm sau và ra về trong sự hài lòng.

Lâm Hiểu thay ga trải giường và vỏ gối, mẹ cậu chống gậy đi từ cửa sau vào, tay xách hộp cơm tối.

Lâm Hiểu bỏ ga trải giường vào sọt đồ bẩn trong nhà vệ sinh, rửa tay bằng nước khử trùng rồi mới quay lại ngồi xuống ghế sofa.

Mãi đến 9 giờ 30 tối, Lâm Hiểu mới được ăn cơm. Cậu vừa mệt vừa hài lòng.

Mẹ cậu nhìn cậu ăn ngấu nghiến, biết con trai đói lắm rồi, vừa xót vừa nói: "Ăn chậm thôi con, không đủ mẹ ra sân sau lấy thêm cho, cẩn thận bỏng!"

Lâm Hiểu miệng ngậm cơm "ừm" hai tiếng, nhưng tốc độ ăn vẫn không chậm lại là bao.

Mẹ cậu nhìn cậu thở dài, ánh mắt vừa an ủi vừa xót xa, ngồi bên cạnh nói chuyện với cậu: "Nghe ba con nói, con lại học bài rồi à? Sao vậy? Vẫn muốn thi lại hả con?"

Tay Lâm Hiểu cầm thìa khựng lại, ậm ờ "ừm" một tiếng.

"Thi đi con!" Ba mẹ cậu luôn ủng hộ cậu trong những việc lớn liên quan đến tương lai, chưa bao giờ có suy nghĩ tiêu cực kiểu "con là người khuyết tật, sau này cứ dựa vào tiệm nhỏ này mà sống yên ổn là được rồi", nếu không thì họ cũng không dốc hết sức lo cho cậu ăn học, cho đến khi cậu thi đậu vào trường cấp ba.

Mẹ cậu bỗng nhiên hào hứng, vỗ mạnh vào chân trái bị teo và không còn cảm giác của mình: "Con trai mẹ có chí khí, học giỏi, vốn là hạt giống trạng nguyên, đỗ đạt là chuyện sớm muộn thôi!"

Lâm Hiểu bị câu "hạt giống trạng nguyên" của bà chọc cười hồi lâu. Ăn cơm xong, mẹ cậu dọn hộp cơm, trước khi về sân sau thì hỏi cậu: "Bận rộn cả ngày rồi, cũng đã hơn 9 giờ rồi, hay là hôm nay đóng cửa sớm đi con?"

"Không cần đâu ạ." Lâm Hiểu nói: "Con ở lại thêm một lúc nữa, lỡ có khách đến thì sao. Không có khách cũng không sao, con xem sách một lát, coi như tiêu cơm. Hôm nay trời đẹp, 10 giờ 30 con đóng cửa, mẹ về nghỉ ngơi sớm với ba đi."

"Ừ vậy được, vậy con tranh thủ lúc không có ai, lên sô pha nằm nghỉ một lát đi. À đúng rồi, những khách hàng dời lịch hẹn hôm qua, hôm nay đến hết rồi chứ? Tối qua gần 11 giờ con mới về phòng, trời mưa mà vẫn có người đến à?"

Nhắc đến tối qua, trong lòng Lâm Hiểu bỗng chột dạ, vô thức lắc đầu: "Không, không có ạ, tối qua con nghe, nghe giảng bài nên về muộn."

Mẹ cậu không nghi ngờ gì, gật đầu, bảo cậu mau đi nghỉ ngơi, rồi chống gậy, xách hộp cơm về sân sau.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa sau đóng lại, Lâm Hiểu mới nằm xuống ghế sofa, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên... được mẹ nhắc nhở như vậy, những chi tiết về cuộc gặp gỡ kỳ ảo tối qua lại như nấm mọc sau mưa, hiện lên trong đầu cậu.

Lâm Hiểu không tự chủ được nhớ lại vị "ngài Trương" say xỉn và tràn đầy tinh thần trách nhiệm xã hội kia.

Những chuyện tối qua, có thể coi là cuộc phiêu lưu kỳ ảo của Lâm Hiểu.

Cậu trở mình trên ghế sofa, nhắm mắt mím môi thầm nghĩ ——

Với ánh mắt kém cỏi của "ngài Trương" kia, còn không bằng một người mù như cậu, nên vấn đề vai gáy của anh ta cứ tạm gác lại đã.

Đi khám mắt chuyên khoa, chữa trị sớm ngày nào khỏi ngày ấy, chẳng phải tốt hơn sao!

"Anh Trì, mùi vị thế nào, thơm không?" Trong phòng nghỉ của nghệ sĩ thuộc tập đoàn giải trí "Tâm Cảnh", trợ lý Tôn Tiểu Du ngồi trên ghế cạnh Phương Trì, vẻ mặt mong đợi nhìn anh uống một ngụm nước gừng đường đỏ trong bình giữ nhiệt, hỏi đầy tự tin.

"Thơm?" Phương Trì xoa xoa mũi, cố nén cơn hắt hơi muốn trào ra, nhíu mày hỏi ngược lại: "Ai mà nấu nước gừng đường đỏ ra mùi thơm được thì nói cho anh biết, anh sẵn sàng gọi người đó là 'thần thánh'."

Trợ lý Tiểu Du cười hề hề hai tiếng, không dám nói gì. Sau cả ngày quan sát, cậu ta phát hiện ra, hôm nay tâm trạng của anh Trì rất, cực kỳ, đặc biệt không tốt.

Mặc dù khi tâm trạng không tốt, Phương Trì cũng không biểu hiện gì cụ thể, không cáu gắt cũng không bắt bẻ vô cớ, nhưng Tiểu Du đã đi theo anh hơn ba năm, cũng khá hiểu anh. Nhìn thấy Phương Trì thỉnh thoảng nhíu mày, và... ánh mắt thỉnh thoảng nhìn xuống bàn hoặc xuống đất, cậu ta cũng có thể đoán được ít nhiều.

Trợ lý nghệ sĩ kiếp trước đều là thiên sứ gãy cánh có đôi mắt tinh tường —— vì vậy, nói ít làm nhiều là khôn ngoan và chu đáo.

Thực ra, tâm trạng của Phương Trì lúc này không thể dùng từ "không tốt" để miêu tả, mà giống như là sự bực bội khó chịu xen lẫn một chút bất an và áy náy không thể nói rõ, cùng với... sự xấu hổ len lỏi khi nhớ lại những chuyện ngu ngốc mình đã làm tối qua sau khi tỉnh rượu.

Thật không ngờ lại đi báo cáo một tiệm mát-xa người mù đang kinh doanh... khụ, là bất hợp pháp.

Trước đây sao không biết mình lại có ý thức giác ngộ cao như vậy nhỉ!

Thôi được, không phải là một chút —— mà là rất xấu hổ.

Nước gừng đường đỏ là do Tiểu Du chiều nay đặc biệt nấu ở nhà mang đến công ty cho anh giải cảm, không vì lý do gì khác, chỉ vì tối qua, đội trưởng ban nhạc "CALM" đã đi lang thang trong màn mưa lạnh lẽo suốt nửa tiếng đồng hồ, sau khi ướt sũng cả người mới nhớ ra việc móc điện thoại gọi cho trợ lý đến đón.

Và trong suốt nửa tiếng đồng hồ đó, hình ảnh lặp đi lặp lại trong đầu anh chính là đôi mắt ấy.

Đôi mắt không nhìn thấy gì, nhưng lại vô cùng cuốn hút.

Kết quả là từ sáng sớm thức dậy, cùng với nỗi hối hận, là những cơn hắt hơi liên tục không dứt.

9 giờ sáng, khi các thành viên ban nhạc và lãnh đạo công ty cùng nhau nghe báo cáo kế hoạch công việc sơ bộ cho năm tới, ngay cả lãnh đạo công ty cũng không nhịn được mà hỏi anh trong tiếng hắt hơi liên tục: "Cảm lạnh à? Tuần sau là buổi diễn lưu diễn thứ ba rồi, sức khỏe là quan trọng nhất đấy."

Phương Trì có thể nói gì?

Chỉ có thể thản nhiên "ừm" một tiếng, trả lời: "Không sao, người nổi tiếng fan đông, không chịu nổi nỗi nhớ nhung vô hình của fan hâm mộ."

Lãnh đạo công ty: "..."

Muốn phản bác, nhưng sự thật lại không thể chối cãi.

Buổi báo cáo kéo dài từ sáng đến tối, cả ngày đều ở công ty, cuối cùng Phương Trì bực bội không ngồi yên được nữa, nói một câu "xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát" rồi ra khỏi phòng họp, nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng nghỉ của nghệ sĩ cho đến bây giờ.

Đợi các thành viên khác lần lượt ra khỏi phòng họp, anh đã uống hết cả bình nước gừng đường đỏ. Quản lý Trương Viễn đi cuối cùng, đóng cửa phòng nghỉ, nhìn mấy người trông mệt mỏi sau một ngày họp hành, cười nói: "Sao thế này, họp hành mà cũng làm các cậu mệt mỏi đến vậy à?"

Tiền Tùng hai tay ôm mặt, kêu than đau khổ: "Sao lại không chứ, ngồi một chỗ cả ngày, còn mệt hơn hát ba buổi diễn liên tiếp —— Anh Viễn, có thể thương lượng được không, sau này nếu có những buổi họp mặt công việc kiểu này, anh với tư cách là quản lý hãy đại diện cho bọn em phát biểu đi, anh cứ việc 'đụng độ', cứ theo kiểu đầu rơi máu chảy mà làm, chỉ là đừng để bọn em tham gia nữa, chịu không nổi đâu..."

Trương Viễn kéo ghế ngồi xuống, cười hỏi: "Anh đại diện cho các cậu phát biểu? Thôi đi, anh còn nhớ năm ngoái, anh tự ý nhận một buổi diễn thương mại cho các cậu, tổng cộng ba bài hát, kết quả đội trưởng Phương của chúng ta biết được liền nổi trận lôi đình, nói gì cũng không chịu nghe theo, hại anh phải gọi điện xin lỗi ban tổ chức hơn nửa tiếng đồng hồ, mới khiến họ đổi bài đăng trên Weibo chính thức có sự tham gia của các cậu, rồi lại liên hệ với giới truyền thông suốt đêm, nói hết lời hay ý đẹp, mới miễn cưỡng không để tin tức 'CALM chảnh chọe bỏ diễn' xuất hiện trên trang nhất của báo chí ngày hôm sau, nhớ đời một lần là đủ rồi, làm quản lý đến mức này cũng khổ lắm, các cậu coi như thương xót cho anh đi!"

Chuyện cũ được nhắc lại, các thành viên đều nhịn cười. Phương Trì uể oải nhướng mắt, hỏi ngược lại: "Hại anh? Đáng đời anh thôi, hôm diễn thương mại đó là ngày gì? Là ngày đến phòng thu nghe bản demo bài hát mới, lúc đó mà còn sắp xếp diễn thương mại, thái độ của em đã đủ kiềm chế rồi đấy nhé?"

"... Kiềm chế?" Trương Viễn nghi ngờ chỉ vào mình: "Lúc đó cậu chỉ thẳng vào mũi anh đe dọa, một là anh đi nói chuyện với ban tổ chức, hai là tự mình đăng Weibo giải thích với fan, thái độ này, rõ ràng là uy hiếp chứ không có dụ dỗ, thế mà gọi là kiềm chế? Sao anh không tin được nhỉ!"

"Ừm." Phương Trì gật đầu, thản nhiên nói: "Sấm sét mưa móc đều là ân huệ của bề trên, tin hay không thì cứ chịu đi."

Trương Viễn: "..."

Được rồi, cậu nổi tiếng cậu có quyền.

Nhìn kim đồng hồ trên tường dần dần chỉ đến 10 giờ, các thành viên và trợ lý cũng đã đợi khá lâu, Trương Viễn bất lực xua tay: "Thôi, hôm nay giải tán đi, ai về nhà nấy, đừng gây chuyện đừng làm loạn, tuần sau lại bay vào Nam rồi, mấy ngày nay cẩn thận một chút, đừng để paparazzi chụp được gì không nên chụp, bây giờ dư luận về tour diễn đang rất tốt, thời điểm quan trọng đừng gây ra chuyện gì nhé!"

Các thành viên mệt mỏi đứng dậy, sau một ngày bị hành hạ trong phòng họp, trông họ thực sự không có sức lực để làm loạn, vỗ vai nhau, nói câu "vất vả" rồi lần lượt đi ra khỏi phòng nghỉ.

Phương Trì vẫn dựa vào ghế sofa không nhúc nhích, đợi mọi người ra khỏi cửa, anh mới như có điều suy nghĩ hỏi trợ lý một câu: "Hôm nay đã lái xe nào đến?"

Tiểu Du đặt đồ đang dọn dẹp xuống, trả lời: "Chiếc Bugatti của anh đó, em thấy bình xăng vẫn còn đầy, hình như lâu rồi anh không lái, nên mang nó ra hóng gió chút xíu."

Phương Trì: "... Anh thay siêu xe cảm ơn cậu."

Bây giờ ở góc ngoài tòa nhà văn phòng công ty, không biết có bao nhiêu phóng viên giải trí đang ẩn nấp trong bóng tối, nên chắc chắn không thể dùng chiếc xe này, quá nổi bật, vì vậy anh chuyển mục tiêu sang Trương Viễn: "Anh Viễn, hôm nay anh lái xe gì đến?"

Khóe miệng Trương Viễn giật giật, cảm giác bị siêu xe áp đảo trỗi dậy, trả lời: "Chiếc Magotan màu đen của anh —— sao, câu trả lời này có làm cậu hài lòng không?"

"Chậc." Phương Trì nhíu mày lắc đầu, bất mãn nói: "Không hề, tối muộn thế này mà anh lái Magotan, khoe mẽ cho ai xem chứ, anh không có chiếc Polo nào để đi lại à, kiểu như trong chương trình radio về ô tô thường giới thiệu ấy, kiểu xe dành cho nhân viên văn phòng đi làm hàng ngày, kiểu khiêm tốn ấy?"

Trương Viễn sững sờ, tức đến nói lắp "Anh khoe mẽ á? Anh... không phải, cậu là người đến công ty họp cũng phải lái siêu xe, rốt cuộc có tư cách gì mà chê chiếc Magotan chưa đến ba mươi vạn là phô trương hả?!"

Phương Trì thở dài, chậm rãi đứng dậy, xoa bóp vai gáy đang mỏi nhừ cả ngày, đưa tay về phía Tiểu Du ——

Tiểu Du hiểu ý, lập tức ném chìa khóa xe qua.

Phương Trì cầm chìa khóa, nói với Trương Viễn: "Đây, để anh cảm nhận thế nào mới là phô trương thực sự —— đổi chìa khóa nào."

"... Cậu làm gì vậy? Đã nói là thời điểm quan trọng đừng gây chuyện... Tôi chưa lái chiếc xe đó của cậu bao giờ, lỡ có va quẹt gì, tôi còn phải trả cho cậu tiền sửa xe trên trời..." Trương Viễn nhíu mày lẩm bẩm hai câu, nhưng vì biết rõ người quản lý như mình hầu như không có sức ảnh hưởng gì đối với Phương Trì, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đổi chìa khóa xe với anh.

"Miệng nói không muốn, nhưng tay lại rất thành thật." Phương Trì cười kết luận, an ủi: "Yên tâm đi, dù anh có lỡ tay đâm cho chiếc xe chỉ còn lại cái bốn bánh, anh cũng không cần sửa, xe đậu ở đâu?"

"Bãi đỗ xe ngầm của công ty..." Trương Viễn nhìn Phương Trì cầm chìa khóa xe Magotan, sắp sửa chuồn ra khỏi cửa, đến thời khắc quan trọng vẫn không nhịn được hét lên: "Nửa đêm nửa hôm rồi, cậu định đi đâu đấy hả!"

Phương Trì nghe vậy khẽ cười một tiếng, cũng không đầu quay lại, trực tiếp bước ra khỏi cửa phòng nghỉ: "Anh cũng nói rồi đấy, nửa đêm nửa hôm rồi... em còn có thể đi đâu được nữa?"

Đi đâu ——

Trong tình cảnh này, trong lòng Trương Viễn nhanh chóng có câu trả lời ––— đi ngủ, tìm người ngủ cùng... Xét đến xu hướng tình dục không tiện công khai của Phương Trì, cuối cùng anh ấy xác định đáp án chính xác là "tìm một người đàn ông để ngủ cùng".

Người quản lý mệt mỏi nghiêm mặt, lập tức chỉ huy trợ lý Tiểu Du: "Còn ngây ra đó làm gì, mau đi theo cậu ấy, đừng, đừng để cậu ấy làm bậy!"

Phương Trì cầm chìa khóa xe, đeo khẩu trang và mũ ra khỏi cửa, rõ ràng là không muốn để ai đi theo, vì vậy Tiểu Du liền khóc không ra nước mắt: "Anh Viễn, anh Trì không phải loại người đó... Hơn nữa nếu anh ấy thật sự muốn làm bậy, đừng nói là em, anh có giữ được anh ấy không?"

Trương Viễn: "..."

Thú thật là không giữ được.

"Cái đồ phiền phức, cậu quay lại cho tôi!"

Mãi cho đến khi Phương Trì đi đến cửa thang máy dẫn thẳng xuống bãi đậu xe ngầm, tiếng kêu như sực tỉnh của Trương Viễn mới vọng qua hành lang, truyền vào tai anh.

Phương Trì cong khóe miệng, cửa thang máy từ từ đóng lại, ngăn cách chặt chẽ tiếng gọi tha thiết của người quản lý bên ngoài.

Nhưng vừa nghĩ đến nơi mình sắp đến, anh lập tức không cười nổi nữa.

"Chết tiệt, tự làm tự chịu thôi."

Chuyện đến tận nhà xin lỗi, khi tỉnh táo làm một lần là đủ rồi chứ?

Chắc là không cần phải học theo bậc tiền bối, đến cái tiệm mát-xa người mù đó… ba lần chứ.

Thật là, không biết lượng sức mình.

Và, hiếm khi thấy bồn chồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play