Nhà hàng mà Trương Viễn đặt là một quán ăn gia đình, nằm khá xa phòng tập của ban nhạc, phải vòng qua nửa khu Trung Hoàn mới tới. Bù lại, nơi này rất kín đáo.

Năm thành viên của CALM vừa kết thúc tour diễn hai thành phố trong mấy ngày qua. Lịch trình dày đặc khiến họ ăn uống thất thường, ngủ không đủ giấc. Sau mỗi buổi diễn, họ còn phải tiếp phóng viên, dự tiệc mừng công của ban tổ chức, mà ở đó cũng có cánh báo chí và cả khu vực dành riêng cho fan hâm mộ. Nói là ăn mừng, nhưng thực chất là năm người cụng ly champagne rồi lại biểu diễn thêm một màn solo ngoài trời. Mấy ngày liền chẳng được bữa cơm ra hồn, giờ trở về đại bản doanh nghỉ ngơi, nhìn thấy bàn ăn đầy ắp sơn hào hải vị, ai nấy đều sáng mắt lên.

"Ăn thôi." Tuy là quản lý, nhưng sau nhiều năm gắn bó, đặc biệt là trong những lúc riêng tư, Trương Viễn lại giống như anh em với các thành viên trong nhóm. Vừa ngồi xuống, anh ấy đã giục mọi người ăn cơm: "Không có người ngoài đâu, mấy đứa cứ thoải mái đi, ăn cho đã rồi về nghỉ ngơi. À đúng rồi, Tiền Tùng cứ ăn tùy thích, nhưng đừng đụng vào đồ cay."

Nghe vậy, Tiền Tùng khựng lại, lặng lẽ rút tay khỏi đĩa tôm hùm đất cay.

Lúc xuống xe, Trương Viễn đã cẩn thận lấy từ cốp xe ra hai chai chất lỏng màu nâu đỏ không nhãn mác. Giờ đây, khi anh ấy mở nắp chai, một mùi rượu nồng nàn pha lẫn chút hương thơm đặc biệt lan tỏa ra.

Trương Viễn rót cho mình một ly nhỏ, cười hỏi những người khác: "Thử không? Bí quyết gia truyền, rượu thuốc tự ngâm, hơn bảy lạng sâm vàng, thêm huyết nhung hươu, kỷ tử, cỏ bất lão, nhục thung dung, còn có... haiz, toàn là thứ tốt cho sức khỏe, bồi bổ đấy?"

Năm thành viên đều là thanh niên ngoài đôi mươi, tiếp xúc nhiều nhất với âm nhạc, các xu hướng thời trang và tiếng hò reo của fan hâm mộ, nào đã từng thấy bài thuốc dưỡng sinh kiểu người trung niên này. Mọi người đều bị Trương Viễn thuyết phục, hào hứng cầm ly lại gần, nói nhất định phải thử.

"Huyết nhung hươu, nhục thung dung..." Phương Trì dựa vào lưng ghế, nhìn Trương Viễn rót rượu cho mọi người, chậm rãi nói: "Đây là bồi bổ sức khỏe? Không ngờ đấy anh Viễn, mới ngoài ba mươi mà đã..."

"Bớt châm chọc anh đi." Trương Viễn cười cầm lấy chén của Phương Trì, rót đầy cho anh: "Thử đi, rượu nguyên chất sáu mươi ba độ, ngâm hơn nửa năm rồi, cũng có tác dụng khu phong trừ thấp, tốt cho cái vai với cái eo già của cậu đấy."

"Eo của em không sao." Phương Trì hơi mất kiên nhẫn nhắc lại, nâng chén rượu lên nhấp một ngụm. Cảm thấy cay nồng, lại có mùi vị khó tả, anh lập tức nhíu mày: "Nồng thế?"

"Vậy là do cậu quen uống rượu nhẹ rồi." Trương Viễn nâng chén, cụng nhẹ vào thành bàn, hô: "Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng tour diễn mùa hè này khởi đầu tốt đẹp. Đợi kết thúc toàn bộ tour diễn, công ty sẽ tổ chức ăn mừng lớn!"

Bữa ăn diễn ra trong không khí yên tĩnh, thoải mái lạ thường. Hai tiếng sau, mọi người đeo khẩu trang, ra về trong sự hài lòng, trừ việc... hình như ai cũng hơi say.

Tài xế lái xe đưa từng thành viên về nhà. Phương Trì nghĩ đến việc còn phải đi cùng Trương Viễn đến "thiên đường nhân gian" để trải nghiệm phương pháp trị liệu gia truyền, nên trước khi lên xe đã quyết định: "Anh và anh Viễn đi taxi cho nhanh."

Tỉnh Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Không an toàn đâu, nhỡ tài xế taxi nhận ra anh thì sao..."

"Không sao đâu." Trương Viễn cũng uống kha khá, liền tiếp lời: "Nhà hàng này có dịch vụ lái xe, anh sẽ nói với ông chủ nhờ người đưa bọn anh đi."

Tiền Tùng cũng hỏi: "Đáng tin không?"

Đó chính là nỗi khổ của những người nổi tiếng trong giới giải trí.

Trương Viễn xua tay, tỏ vẻ không mấy quan tâm: "Người quen cả, yên tâm."

Nghe quản lý đảm bảo, mọi người cũng yên tâm, chào tạm biệt rồi lần lượt lên xe trở về.

Ông chủ quán ăn dường như rất thân thiết với Trương Viễn, đã tự mình lái xe đưa họ đi.

Ngồi ở hàng ghế sau, Phương Trì ngả đầu ra sau, hai chân duỗi thẳng thoải mái. Chiếc khẩu trang đen che kín phần mũi và miệng, trên khuôn mặt anh tuấn chỉ còn lại đôi mắt đào hoa khép hờ, hàng mi dài in bóng xuống mí mắt, trông anh có vẻ mệt mỏi nhưng cũng rất thư giãn.

Tửu lượng của Phương Trì cũng khá, không đến mức ngàn chén không say, nhưng đủ để ứng phó với các mối quan hệ xã giao trong giới. Tuy nhiên, trong những buổi giao lưu, dù là người nổi tiếng hay các nhà đầu tư, thường thích uống rượu vang để thể hiện đẳng cấp. Vì vậy, đây là lần đầu tiên Phương Trì uống loại rượu trắng tự nấu và với nồng độ cao như thế này.

Trong xe bật nhạc nhẹ, Trương Viễn ngồi ghế phụ nói chuyện khe khẽ với ông chủ. Không gian yên tĩnh, men rượu bắt đầu ngấm, Phương Trì mơ màng chìm vào giấc ngủ.

.........

Đã hơn tám giờ tối, thường thì giờ này tiệm vẫn còn khách. Mặc dù mưa đã ngớt nhưng vẫn chưa tạnh. Lâm Hiểu phụ giúp sư mẫu dọn dẹp bàn ăn xong, thấy rảnh rỗi liền nói: "Con ra phía trước trông coi một lát, lỡ có khách đến thì sao."

Sư phụ ngồi trên ghế tre dưới mái hiên, tay mân mê chiếc radio, nghe tiếng mưa rơi không ngớt, nói: "Giờ này rồi, lại còn mưa, ai mà đến nữa, thôi đừng đi."

Lâm Hiểu lấy từ sau cửa ra một chiếc ô, chính là chiếc ô mà sư phụ sư mẫu vẫn dùng khi ra ngoài, cậu mở ô ra, nói: "Không sao đâu, mười giờ con sẽ khóa cửa. Trời không tốt, ba mẹ nghỉ sớm đi."

Thường ngày ở tiệm, trước mặt mọi người, Lâm Hiểu luôn gọi họ là sư phụ sư mẫu, chỉ vì muốn thể hiện sự chuyên nghiệp về mặt kỹ thuật. Còn khi ở nhà, cậu vẫn gọi ba mẹ như bình thường.

Lâm Hữu Dư thấy không khuyên được, bèn nói: "Vậy để mẹ con dìu qua đó, trong sân có nước đọng, khó đi lắm."

"Không cần đâu ạ." Lâm Hiểu lấy chiếc gậy dò đường mà cậu ít khi dùng ở trong phòng, nhẹ giọng nói: "Chỉ một đoạn đường ngắn thôi, con dò đường là được rồi."

Nói xong, cậu cầm ô, bật công tắc cảm ứng trên gậy dò đường, từ từ dò đường phía trước, bước ra màn đêm mưa gió.

Giờ này, trời lại mưa, quả thực ít khách. Lâm Hiểu đi từ cửa sau vào quán, cậu cất ô dựa vào góc tường, trở lại bàn máy tính, đeo tai nghe, mở máy tính, đăng nhập vào một trang web học tập trực tuyến dành cho người mù.

Cậu lấy bút chữ nổi và vở chữ nổi Braille từ trong ngăn kéo ra, vừa nghe giảng bài qua tai nghe, vừa nhanh chóng ghi chép bằng cách chọc những lỗ nhỏ trên giấy cứng.

*Chữ Braille là hệ thống chữ nổi được đa số người mù và người khiếm thị sử dụng. Chữ Braille được Louis Braille phát minh năm 1821. Mỗi chữ Braille được tạo thành từ 6 điểm, các điểm này được sắp xếp một trong khung hình chữ nhật gồm 2 cột và 3 dòng. Tập hợp các điểm nổi/chìm trong 6 vị trí sẽ tạo ra một bộ 64 kiểu.

Lâm Hiểu đã từng đi học, nhưng tiểu học và trung học đều học ở trường dành cho người mù, hay còn gọi là "trường Khải Minh". Học sinh ở những ngôi trường này đa phần là trẻ em mù bẩm sinh hoặc mắc phải, không còn hy vọng chữa khỏi hoàn toàn. Khác với học sinh trường bình thường, ngoài việc học văn hóa, các em còn được học kỹ năng xoa bóp bấm huyệt từ nhỏ, coi như là chuẩn bị cho cuộc sống sau này.

Nhưng Lâm Hiểu lại khác với những bạn học ở trường mù. Cậu lớn lên cùng sư phụ sư mẫu, tay nghề cả đời của sư phụ là nghề gia truyền. Từ khi biết nghe biết nói, cậu đã tiếp xúc với phương pháp xoa bóp bấm huyệt chính thống nhất, ba tuổi đã được sư mẫu nắm tay tìm huyệt đạo trên người sư phụ, tìm đúng được khen thưởng một viên kẹo, tìm sai bị mắng. Vì vậy khi ở trường, cậu không mấy chú tâm vào các môn chuyên ngành, mà dành nhiều thời gian hơn cho việc học văn hóa.

Giống như một cây cỏ khô héo mọc trên sa mạc, gặp được mưa móc, liền cố gắng hấp thụ.

Vì vậy, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, khi hầu hết các bạn cùng lớp đều học lên trung cấp chuyên biệt hoặc nghỉ học đi làm, cậu bé trầm lặng này đã được một trường trung học phổ thông trong thành phố đặc cách nhận vào học nhờ thành tích tốt nghiệp xuất sắc. Vài năm trước, sự việc này còn gây được tiếng vang nhỏ trong xã hội, được đưa lên chương trình tin tức của đài truyền hình địa phương.

Tuy nhiên, lên cấp ba mới là thử thách thực sự.

Ở trường phổ thông, không có sách giáo khoa chữ nổi chuyên dụng. Cậu ngồi cùng lớp với những thiếu niên khỏe mạnh, sáng mắt, tiếp thu chương trình giáo dục văn hóa như nhau, dần dần không còn thoải mái như trước nữa.

Đặc biệt là việc viết chữ.

Trường không có giáo viên dạy chữ nổi chuyên biệt, nên bình thường nghe giảng thì không sao, cậu có thể ghi chép bằng chữ nổi theo lời giảng của giáo viên. Nhưng khi làm bài tập hoặc bài kiểm tra, cậu phải dùng giấy thi và chữ viết bình thường. Mỗi khi kiểm tra, nhà trường sẽ cân nhắc đến tình trạng đặc biệt của cậu, mặc dù không thể cung cấp riêng cho cậu một đề thi chữ nổi, nhưng luôn bố trí một phòng thi riêng, chỉ có một mình cậu và một giám thị đọc to đề bài, còn cậu viết câu trả lời. Tuy nhiên, điều này vô hình trung cũng tạo áp lực rất lớn cho cậu, cả về thời gian lẫn tốc độ đều không thể so sánh với học sinh bình thường.

Cứ như vậy, cậu cắn răng kiên trì suốt ba năm. Hai năm trước, tức là năm mười bảy tuổi thi đại học, cậu không thi đậu đại học hệ chính quy, cũng không muốn học trường sư phạm đặc biệt, nên đã trượt.

Thêm vào đó, thời gian đó sức khỏe sư mẫu có chút vấn đề, sư phụ một mình không thể chăm sóc xuể. Bất đắc dĩ, cậu phải bỏ học về nhà phụ giúp sư phụ chăm sóc sư mẫu và tiệm mát-xa nhỏ này.

Mặc dù cuộc sống đã như vậy, nhưng ngọn lửa ước mơ trong lòng cậu vẫn chưa tắt.

Đặc biệt là một năm trước, cậu nghe nói một trong những trường đại học mà cậu hằng mơ ước đã mở kỳ thi tuyển sinh dành cho người mù, có đề thi chữ nổi riêng, thời gian làm bài cũng được kéo dài. Nếu đạt yêu cầu, cậu có thể vào học đại học như những thí sinh bình thường. Cậu đã tốt nghiệp được hai năm, nên dù đăng ký lại cũng chỉ có thể tham gia kỳ thi với tư cách là người đã đi làm, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là ngọn lửa nhỏ bé, ấm áp đang cháy âm ỉ trong đêm tối của cậu chưa bao giờ tắt.

Đêm dài chưa sáng, dù cho đối mặt với ngàn vạn người, ta vẫn dũng cảm bước tới.

Cả tầng một của tiệm mát-xa chỉ bật một bóng đèn trần, thời gian trôi qua thật chậm rãi, trong tai nghe vang lên bài đọc tiếng Anh trôi chảy, cây bút chữ nổi trong tay Lâm Hiểu di chuyển mạnh mẽ. Có lẽ vì quá tập trung nên cậu không hề nhận ra tiếng bước chân đang đến gần cửa tiệm.

Cho đến khi cánh cửa được đẩy ra, hơi ẩm của cơn mưa cùng mùi rượu thoang thoảng ập vào mặt, cậu ngẩn người một lát rồi nhanh chóng tháo tai nghe, dừng bài học trên máy tính, đứng dậy đi vòng ra cửa. Đúng lúc người khách bước vào tiệm, dựa vào luồng không khí xung quanh bị xáo trộn, cậu nhanh chóng phán đoán được giới tính và chiều cao của đối phương, rồi cất giọng nhẹ nhàng, trong trẻo:

"Hoan nghênh quý khách, ngài muốn mát-xa ạ?"

Phương Trì đứng yên tại chỗ, đeo khẩu trang đen, tóc và áo thun hơi ướt. Anh dừng bước, liếc nhìn chàng trai tóc đen da trắng trước mặt, khẽ nheo mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play