Đút mèo ăn, tắm cho mèo, lau khô lông mèo. Sau khi làm xong mọi việc, Thụy Tuyết mệt đến mức không muốn nói lời nào. Cô giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, tự nhủ: Đây chính là lý do mình không muốn làm "con sen" cho mèo. Vì chăm nó mà ngay cả cơm mình cũng chưa kịp ăn!
No nê, sạch sẽ, tinh thần phấn chấn, mèo đen trắng ung dung bước đến trước mặt Thụy Tuyết, nằm xuống, phơi bụng, đôi mắt long lanh như muốn nói: "Loài người phục vụ rất tốt. Mèo đặc biệt cho phép người ôm mèo. Nào, lại đây, ôm một cái đi, đảm bảo thơm lắm!"
Thụy Tuyết cười lạnh. Cô túm lấy gáy mèo, mở cửa, ném nó ra ngoài rồi đóng cửa cái rầm. Động tác liền mạch, dứt khoát.
Vô cùng lạnh lùng, vô tình, vô lý!
Mèo đen trắng bị nhốt ngoài cửa, ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hồi lâu sau, khi đã hiểu ra tình hình, nó không nhịn được mà lao tới cào cửa. Trên đời này sao lại có người không thích ôm mèo? Điều này thật phi khoa học!
Nhưng cửa bị khóa rất chặt, cào thế nào cũng không ai để ý. Nó đi một vòng quanh nhà, phát hiện cửa sổ cũng đều đóng kín.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play