Thôi Quốc Thắng trông thấy Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng rời khỏi phòng bệnh, thần kinh vốn căng như dây đàn rốt cuộc cũng được buông lỏng đôi chút. Ông đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo hướng hai người họ rời đi, như thể đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, ông nghiêng đầu nhìn con trai mình, giọng trầm thấp: “Dương Dương, con nói thật cho ba nghe, chuyện lần trước con đẩy cô bé đó ngã xuống cầu thang… rốt cuộc có phải cố ý không?”
Trong mắt Thôi Dương thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng nó nhanh chóng ngẩng cổ lên, giọng không phục: “Ba, sao ba lại hỏi vậy? Con với con bé đó bình thường đâu có xích mích gì, nói chuyện cũng chẳng mấy lần! Làm sao có thể là cố ý được chứ?”
Thôi Quốc Thắng nhìn con trai một lúc rất lâu, ánh mắt ông trầm ngâm, chất chứa mệt mỏi. Cái nhìn ấy khiến Thôi Dương càng lúc càng khó chịu, nó mất tự nhiên quay đầu đi, ông mới chậm rãi mở miệng: “Sau khi cô bé tên Tạ Điềm xảy ra chuyện, ba đã đến trường con một chuyến.”
Câu nói khiến Thôi Dương lập tức giật mình, ánh mắt dao động rõ rệt, hai tay siết chặt lấy mép chăn, giọng nói cũng có phần căng thẳng: “Ba… ba đến trường con?”
Nó nhận ra mình đang quá hoảng loạn, vội vã cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào tấm chăn trắng, ánh mắt đảo quanh: “Lúc trước chẳng phải nói là để mẹ con đi sao? Sao ba lại đến trường làm gì?”
Thôi Quốc Thắng xuất thân thương trường, lăn lộn giữa những con cáo già bao nhiêu năm, chỉ cần liếc một cái cũng đủ nhìn ra bộ dạng chột dạ của con trai.
Chột dạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT