Edit Ngọc Trúc
Diệp Trường Sinh cố ý chọn đúng lúc sau nửa đêm thời điểm âm khí nặng nề nhất mới đưa Hạ Cửu Trọng đến nhà ga. Đêm tối sâu hun hút, ngoảnh đầu lại đã chẳng còn thấy bóng dáng người đi đường nào, chỉ lác đác vài du hồn không mục đích lượn lờ quanh đầu phố.
Diệp Trường Sinh đưa mắt nhìn quanh một vòng, khẽ thở dài: “Năm tôi bảy tuổi, có lần ra ngoài vào ban đêm suýt bị quỷ dọa rớt hồn, từ đó về sau chẳng bao giờ dám đi đâu một mình vào buổi tối nữa.”
Hạ Cửu Trọng cúi mắt liếc nhìn Diệp Trường Sinh đang gần như dính sát vào hắn, tựa như muốn bám cả lên người, nhàn nhạt trào phúng: “Giờ ngươi cũng đâu có dám.”
Diệp Trường Sinh mắt láo liên nhìn quanh, bất chợt chạm phải ánh mắt một con du hồn, tim lập tức đập thót, vội quay đầu đi, rồi lại lặng lẽ xích sát về phía Hạ Cửu Trọng, gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Cũng may là có anh.”
Hạ Cửu Trọng hơi nhướng mày, nhìn dáng vẻ xu nịnh của Diệp Trường Sinh, không hiểu sao lại thấy có chút thú vị.
Lúc hai người đến được nhà ga, nữ quỷ từng gặp trước đó đang đứng lặng lẽ trước bảng chỉ dẫn. Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, nữ quỷ vẫn mặc chiếc áo gió đỏ rực, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, thoạt nhìn lại có chút dịu dàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT