Thẩm Vãn Ninh trốn trong bếp cùng đám người làm nhặt rau, lâu lâu lại rướn cổ ra ngoài ngó lén, rồi nhịn không được mà buông lời châm chọc:
“Ngồi giữ một tư thế suốt mấy tiếng đồng hồ, hắn không mỏi lưng à? Người đâu mà không biết ngán luôn vậy trời.”
Người này tuy ít giao tiếp, tính tình thì lạnh nhạt, nhưng ngoại hình với chiều cao đúng kiểu đỉnh của chóp.
Cũng không biết tương lai sẽ tiện nghi cho con gái nhà ai.
“Giang tổng, mời ngài uống trà!” Trương Minh Đức cười gượng gạo đưa thêm một ly nữa. Đến giờ ông cũng chẳng nhớ nổi mình đã rót cho người ta bao nhiêu chén nước rồi.
“Cảm ơn.” Người đàn ông nhấp một ngụm trà, sau đó lại đặt ly về bàn trà một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Trác Nguyên nhìn sếp nhà mình cứ hết ly này đến ly khác mà không hề có dấu hiệu dừng lại, há miệng định nói gì đó… cuối cùng lại nghẹn trở về.
Trương Minh Đức: A… thế giới này thật sự quá vô vị rồi… Làm sao có thể vô vị đến mức này cơ chứ…
Ngay lúc ông suýt nữa thì nhàm chán đến muốn khóc, rốt cuộc cũng thấy Trì Tảo bước xuống lầu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT