Bà làm sao lại không mong có một đứa con gái chứ?

Ngay cả trong mơ cũng từng ôm hy vọng có một cô con gái ngoan ngoãn, đáng yêu gọi mình là “mẹ”. Nhưng nào ngờ đâu, thai này nối tiếp thai kia, sinh ra toàn là lũ con trai nghịch như quỷ, không có một đứa con gái nào để cưng nựng.

Lại hàn huyên thêm vài câu với nhân viên cửa hàng, đợi đến khi Trì Tảo và Thẩm Vãn Ninh chuẩn bị thanh toán, nhân viên lại báo:

“Hóa đơn của quý khách đã được thanh toán rồi ạ.”

Còn chưa kịp ngạc nhiên, thì thấy Trương Tri Thừa vừa từ phía quầy thu ngân thong thả bước đến, giọng ung dung mà kiêu ngạo:

“Ra ngoài cùng bà cô và mẹ, lại còn để phụ nữ thanh toán, vậy thì con còn là đàn ông làm gì nữa?”

Dứt lời, hắn nhún vai như thể đây là đạo lý hiển nhiên – một người đàn ông tốt, tất nhiên không thể để mẹ mình và bà cô của mình phải thanh toán.

Đúng, mẹ và bà cô đó!

Hai người này, đều là trưởng bối của hắn, sao có thể để trưởng bối bỏ tiền chứ?

Thẩm Vãn Ninh thấy thế, âm thầm gật đầu tán thưởng con trai, sau đó quay sang Trì Tảo dịu dàng nói:

“Cô nhỏ, đừng tranh với nó nữa. Chắt trai ba của cô có nhiều tiền lắm, cái này đối với nó chẳng khác gì muỗi cắn. Coi như là nó đang hiếu kính đi!”

Dù sao thì… người ta cũng đã mua rồi, còn có thể làm gì được nữa chứ?

Trì Tảo thở dài.

Thật sự không quen với việc tay không nhận lễ người khác đưa tới.

Cô thích hợp làm thổ phỉ hơn là được tặng quà.

Trước kia ở tu chân giới, danh hiệu của cô chính là — “Thưởng khắp thiên hạ vô địch thủ!” (Cướp khắp thiên hạ không ai địch được)

Tất nhiên, được cô “thưởng” (cướp) cho, mấy kẻ đó cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Có kẻ sau khi nhận “lộc trời” thì bị cô lấy lại ngay sau đó, có kẻ thì đơn thuần bị cô nhìn không vừa mắt, cướp cho bõ ghét.

Ai… những ngày tháng đó, thật sự khiến người ta nhớ phát khóc…

Đang hoài niệm, Trì Tảo bỗng từ trong túi lấy ra một tờ bùa màu vàng gấp tam giác, là thứ cô đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã nhìn ra Trương Tri Thừa có dấu hiệu nhẹ của chứng mất ngủ, nên đây chính là quà gặp mặt cô muốn tặng hắn.

Thấy cô chìa ra một mảnh giấy gấp gọn, Trương Tri Thừa ngạc nhiên hỏi:

“Đây là gì vậy?”

“An Thụy Phù.” Trì Tảo nói như chuyện nhỏ xíu.

“Giúp an thần, dễ ngủ. Chỉ cần để dưới gối là có thể ngủ ngon, không bị mất ngủ quấy rầy nữa.”

Trương Tri Thừa nghe xong, tim khẽ chấn động.

Bà cô… biết hắn bị mất ngủ?

Thẩm Vãn Ninh cũng tròn mắt:

“Cô nhỏ, làm sao cô biết A Thừa bị mất ngủ vậy?”

“Nhìn là ra mà!” Trì Tảo nhún vai, rồi thản nhiên tiếp:

“Mặt mày vô thần, còn hơi hốc hác, nhìn qua là biết ngủ không đủ giấc. Loại vấn đề này, chỉ cần một tấm bùa là đủ.”

Dừng một nhịp, cô nghiêng đầu, chân thành hỏi:

“Chắt trai ba, áp lực công việc có lớn lắm không?”

“…Cũng… bình thường thôi.” Trương Tri Thừa không tin, chỉ cho rằng cô tình cờ đoán trúng. Trong đầu lập tức gán nhãn cho cô:

Bà cô lại phát bệnh rồi.

Phải nhanh chóng đưa đi kiểm tra, kéo dài e là nặng thêm.

Mặc dù trong lòng không tin, hắn vẫn cười với cô một cái rồi nhận lấy bùa, lịch sự nói:

“Cảm ơn bà cô.”

Ra khỏi cửa hàng điện thoại, ba người lại đi dạo thêm một lúc, liền dừng chân trước một cửa hàng sườn xám.

Thẩm Vãn Ninh vừa nhìn thấy những bộ sườn xám xinh đẹp kia đã thích đến không nỡ rời mắt. Bà chọn mấy mẫu đưa cho Trì Tảo:

“Cô nhỏ, mấy bộ này rất hợp với cô đó! Vào thử đi nhé?”

Trì Tảo nhìn hàng loạt bộ váy mới liền nhíu mày:

“Trong nhà có cả tủ quần áo rồi, cô mặc không hết đâu…”

Cô vốn quen sống tiết kiệm, ít khi tiêu xài lãng phí kiểu này.

Nếu để sư phụ biết, thế nào cũng bị lải nhải đến ba ngày ba đêm…

“Con gái mà, ai lại chê nhiều váy chứ?” Thẩm Vãn Ninh nắm tay cô năn nỉ.

“Hơn nữa, trong tủ đồ của cô cũng chưa có cái sườn xám nào hết! Mấy mẫu này đẹp lắm, rất hợp với các cô gái trẻ như cô đó~”

Nói xong, giọng bà bỗng nghẹn lại, tay run run cầm khăn tay chấm mắt, nghẹn ngào như diễn phim:

“Cô cũng biết mà… Cả đời này, cháu căn bản không sinh nổi con gái…”

“…”

Trì Tảo: Tôi biết rồi, tôi đi thử là được chứ gì…

Không thắng được nước mắt, chỉ đành đầu hàng.

Thấy cảnh tượng trước mặt, khóe miệng Trương Tri Thừa khẽ giật — mạnh mẽ mà trầm mặc.

Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao ba hắn có thể diễn như nhập vai mỗi lần cãi nhau với mẹ hắn. Cái kỹ thuật khóc ròng đẫm lệ kia, tám phần mười là học từ chính mẹ của mình.

Nước mắt muốn rơi là rơi, cảm xúc muốn dâng là dâng — đúng là một ổ chăn bò ra hai diễn viên chính xuất sắc, không ai kém ai. Không đi đóng phim là thiệt thòi cho nền nghệ thuật nước nhà thật.

Còn chưa kịp cảm khái xong, Thẩm Vãn Ninh bên kia đã nhập vai đến đoạn cao trào. Trì Tảo bị nghẹn họng nhìn trời, cuối cùng chịu không nổi nữa.

“Được rồi được rồi! Cô đi thử váy là được!”

Loại khổ nhục kế này, ai chịu nổi chứ?!

Nghe vậy, Thẩm Vãn Ninh lập tức nín khóc chuyển mặt, như thể chưa từng có đoạn lệ rơi nào tồn tại, hào hứng nhét thêm hai cái váy nữa vào tay cô:

“Vậy tiện thể thử luôn mấy cái này nhé~”

Trì Tảo đành ôm cả đống sườn xám đi vào phòng thử đồ, trong lòng thầm niệm một câu “đời này tôi chưa từng sợ ai, chỉ sợ người nhà rảnh quá bày chiêu”.

Nhưng chưa kịp tiến vào thì cửa phòng thử số 1 soạt một cái bật mở, cô chưa kịp né, người ta đã lao ra như tên bắn — rầm một cái, cả hai đụng nhau, váy vóc trong tay Trì Tảo bay tứ tán như hoa rơi đầy sân.

“Cô bị mù à? Tôi to tổ bố thế này mà cô cũng không nhìn thấy?!” Người phụ nữ vừa đụng trúng cô đã lập tức gào ầm lên.

“Này! Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Điếc à?!”

Trì Tảo thong thả ngồi xổm xuống, không nhanh không chậm nhặt váy lên, mắt liếc nhìn người phụ nữ kia một cái từ đầu tới chân — khuôn mặt trang điểm đậm, ánh mắt sắc như dao, sau lưng còn lấp ló một bóng nhỏ như bóng ma.

Ánh mắt cô hơi trầm xuống.

Người này… trên người dính âm khí, không chỉ một mạng người, còn là oan khí chưa tan. Loại mùi này, không xa lạ gì với cô.

Nói trắng ra — người này, không phải loại tốt lành gì cho cam.

Còn chưa kịp nói gì, đối phương đã lại bắt đầu rống lên với nhân viên cửa hàng:

“Tiệm các người làm ăn kiểu gì thế hả? Ai cũng có thể vác mặt vào sao? Bây giờ tôi không cần cái váy này nữa! Bị người ta đụng bẩn hết rồi, hoặc là làm cái mới lại cho tôi, hoặc là trả tiền cọc, nhanh lên!”

Quản lý cửa hàng mặt xám như tro, chỉ biết cười trừ:

“Vương phu nhân, chuyện này chỉ là hiểu lầm, vị tiểu thư đây là…”

“Cô ta là cái gì cũng kệ! Không xin lỗi thì gọi quản lý của mấy người ra đây, tôi không có thời gian đứng cãi vã với đám nhân viên không có đầu óc!”

Trì Tảo vừa lùi ra sau một bước để né “mùi nhân gian” nồng nặc trên người bà ta, vừa dùng tay che mũi miệng, giọng uể oải mà sắc lẹm:

“Bà bị ai nguyền rủa hả? Mùi oán khí trên người còn nồng hơn cả nước hoa Pháp — bình thường có thường xuyên súc miệng không vậy?”

“Mày — mày con tiện nhân! Mày dám mắng tao?!”

Vương phu nhân như nổi điên, lao lên định tát cô một cái cho “nên chuyện”.

Trì Tảo đứng yên tại chỗ, không hề có ý né tránh. Gương mặt cô dửng dưng, ánh mắt lạnh nhạt như đang nhìn một con ruồi vo ve giữa mùa hè — phiền nhưng chẳng đáng để giơ tay xua.

Cô biết rất rõ — cái bạt tai kia, cho dù có đà, có lực, có quyết tâm tới đâu… cũng tuyệt đối không chạm nổi vào mặt cô.

Ngay lúc đầu ngón tay của cô vừa chuẩn bị bấm chú, một tay khác đã nhanh hơn, vươn ra như sấm sét — gọn gàng chế trụ cổ tay của Vương phu nhân.

“Loại không có mắt nào dám động tay động chân trước mặt tao—”

Vương phu nhân vừa mới mở miệng, vừa liếc sang người giữ tay mình, thì câu tiếp theo liền nghẹn lại giữa cổ họng như bị mắc hột mít.

Là Trương Tri Thừa.

Ánh mắt hắn lạnh như gió đầu đông, tay vẫn giữ chặt cổ tay bà ta, ánh nhìn bình tĩnh như đang xử lý một món đồ vật phiền toái, không hề có ý nhường nhịn. 

Áp lực vô hình đã khiến Vương phu nhân cứng người lại, khí thế bỗng xẹp xuống như quả bóng xì hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play