—— Đát đát đát!

Hai người vừa mới định bước ra, quay đầu lại mới phát hiện tiếng động là do Trương Nhược Tinh gây ra.

Trương Minh Đức đưa tay ôm lấy ngực trái, xoa xoa trái tim suýt bị hù cho nhảy ra ngoài, rồi trừng mắt mắng:

“Cái đồ nhãi ranh! Chân cẳng còn chưa khỏi mà chạy loạn cái gì?! Hù chết ba mày rồi đây này!”

“Thì thấy hai người đi ra, con mới theo ra mà!” Trương Nhược Tinh uất ức nói, vừa liếc nhìn ra sân. Nhìn thấy Trì Tảo toàn thân đen sì đứng kia, hắn dụi dụi mắt hỏi nghi hoặc:

“Cái… cái cục than kia là gì vậy?”

“Trẻ con đừng lo chuyện người lớn! Mau về phòng đi!” Thẩm Vãn Ninh trừng mắt, đuổi như đuổi ruồi.

Trương Nhược Tinh: “…”

Sao mà cả hai người này đều có bộ dạng “có tật giật mình” thế nhỉ?

Càng không cho biết, cậu càng muốn biết là chuyện gì!

“Cút! Cút cút cút! Về phòng ngay!” Trương Minh Đức tiện tay nhặt viên đá trên đất ném về phía con trai, rõ ràng là muốn dọa cậu lui vào nhà.

Ông sợ lát nữa tình hình quá “kinh khủng”, con trai bị dọa thành tàn phế thật thì hết hy vọng cưới vợ.

Viên đá nảy bật lên mấy phát trên nền xi măng, cuối cùng không trượt phát nào, bay thẳng tới đúng cái đầu gối bị thương của Trương Nhược Tinh!

“Á á á á! Đau quá!!!”

Trương Nhược Tinh hét lên như heo bị chọc tiết.

Trương Minh Đức – Thẩm Vãn Ninh: “…”

“Anh làm cái gì vậy hả?! Bộ anh muốn con mình què thiệt luôn à?!” Thẩm Vãn Ninh nổi giận đẩy chồng một phát.

“Anh… Anh có cố ý đâu! Ai biết nó nảy xa vậy chứ!” Trương Minh Đức gãi đầu, mặt mày đầy xấu hổ.

Lúc này, giọng Trì Tảo vang lên từ sân:

“Ờm… cái kia…”

Cô còn chưa kịp nói hết câu, đôi vợ chồng già đã bị hình ảnh trước mắt dọa cho tim rớt xuống đất.

Một bóng người đen sì, miệng còn bốc khói trắng, tóc tai dựng ngược lên trời như bị nổ điện, cười toe toét lộ hàm răng trắng đến phát sáng…

Hai người run run ôm chặt lấy nhau, thét lên thất thanh:

“AAAAAAA!!!”

“MA! MA KÌA!!!”

Trương Nhược Tinh cũng không khá hơn, ngồi bệt dưới đất, run như cầy sấy:

“Con… con thấy rõ ràng là sống mà… tại sao lại giống zombie vậy trời?!”

Trì Tảo: “…”

Cô đâu có định hù người ta đâu?

“Cháu trai lớn, cháu dâu lớn, hai người đừng sợ! Là cô mà!” Trì Tảo lên tiếng trấn an.

Nhưng trong đêm tối, cô toàn thân đen sì sì, chỉ có mỗi tròng trắng mắt và hàm răng sáng loá, trông còn đáng sợ hơn cả đèn pin siêu sáng.

“Anh à… em nghe giống như tiếng cô nhỏ thì phải?” Thẩm Vãn Ninh run lẩy bẩy hỏi.

“Anh cũng nghe thấy rồi… nhưng sao nhìn kiểu gì cũng giống… vai chính phim ma vậy?” Trương Minh Đức vẫn chưa tin nổi.

Trì Tảo cười khổ, chớp chớp mắt: “Đây nè! Là cô đây!”

“Cô… cô nhỏ?” Trương Minh Đức há hốc mồm nhìn bóng đen sì sì kia, khó tin lắp bắp.

“Thật sự là… cô nhỏ sao?”

Trì Tảo gật đầu rất chân thành:

“Thật hơn vàng luôn!”

Kết quả lời vừa dứt, Trương Minh Đức đã oa lên một tiếng, hai mắt đỏ hoe lao tới như cơn gió lốc, xúc động đến suýt ngã quỵ:

“CÔ NHỎOOOOOOOO ——!!!”

Còn chưa kịp hết câu, tay ông đã chạm vào Trì Tảo.

Xẹt!

Một giây sau, Trương Minh Đức cả người co giật, hai mắt lật trắng, toàn thân như đang chơi cosplay lò vi sóng, đứng tại chỗ run bần bật…

Trì Tảo: “…”

Cô đã nói là đừng chạm vào rồi mà?

Bộ không ai chịu nghe lời cô nói à?

Thẩm Vãn Ninh thấy chồng mình bị điện giật đến sắp “thăng thiên”, vội dáo dác nhìn quanh, chụp lấy cây chổi tre trong sân, hô to:

“ÔNG XÃ! EM TỚI CỨU ANH ĐÂY!!!”

Nói xong, bà vung chổi đánh “Bốp!” một phát.

Trương Minh Đức lập tức ngã sấp xuống đất, miệng sùi bọt mép.

Trì Tảo: “…”

Trương Nhược Tinh: “…”

Có lẽ là trên người vẫn còn mang điện, Trương Minh Đức nằm trên mặt đất giật lên mấy cái như cá mắc cạn, rồi mới từ từ hồi phục bình thường.

Ông đưa tay sờ lên mặt, chỉ vừa chạm vào má thôi đã đau đến nhe răng trợn mắt:

“Bà xã! Em tính lấy cái mạng già này luôn à?!”

Đợi đến khi ông lồm cồm bò dậy, mọi người mới để ý thấy trên mặt ông có chi chít vết đỏ như bản đồ giao thông phức tạp —

Hiển nhiên là bị cây chổi tre của vợ thân yêu “ưu ái” tạo thành.

Mấu chốt là… trông rất buồn cười.

Trì Tảo không nhịn được nữa, phụt một tiếng bật cười thành tiếng.

“Ôi trời… thật ngại quá! Em không nghĩ mình mạnh tay đến vậy.” Thẩm Vãn Ninh đỏ mặt xấu hổ, nhanh chóng giải thích.

Bà cúi đầu nhìn cây chổi trong tay, không nói một lời mà vung tay ném qua một bên, bộ dáng rõ ràng là “giấu đầu hở đuôi”.

Ai mà nghĩ nổi bản thân mình lại có thể… ra đòn chí mạng đến thế chứ.

Trương Minh Đức lúc này không thèm để tâm đến mấy vết bầm trên mặt nữa, ánh mắt dán chặt vào Trì Tảo, khẩn trương hỏi:

“Cô nhỏ, người không sao chứ?”

“Yên tâm đi! Cô không sao đâu, thật đấy.” Chỉ là có hơi… một chút.

“Bị sét đánh thành ra thế kia rồi, mà còn bảo không sao á?!” Thẩm Vãn Ninh lần đầu chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng như vậy, giọng bà đã mang theo tiếng nức nở.

“Cô nhỏ chờ chút! Để cháu gọi xe cứu thương! Chúng ta sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, nhất định phải chữa cho người thật tốt!”

Chuyện này mà để qua loa thì khác nào đùa với mạng người? Bị sét đánh còn sống là kỳ tích, không chữa thì quá vô trách nhiệm!

Nói rồi bà cuống cuồng móc điện thoại trong túi ra.

“Không cần đâu, cô thật sự không sao mà.” Trì Tảo định giơ tay ra cản lại, nhẹ nhàng rút lấy điện thoại trong tay cô.

OÀNH!!!

Một tiếng nổ nhỏ vang lên — chiếc điện thoại lập tức phát nổ ngay trong tay cô!

Thẩm Vãn Ninh bị tiếng nổ làm cho giật bắn người, ôm đầu thụp xuống.

Trì Tảo lúng túng nháy mắt mấy cái:

Cô quên mất… trên người mình vẫn còn mang điện.

Thật sự là… cái thế giới chó má này…

“Ngại quá! Ngày mai cô mua cho cháu cái mới.” Cô chân thành nhận lỗi.

“Cô nhỏ! Cái điện thoại này chẳng đáng mấy đồng, người không sao là tốt rồi, không cần mua lại đâu!” Thẩm Vãn Ninh xua tay lia lịa, suýt chút nữa bật khóc.

“Cô thật sự không sao mà, đừng gọi xe cứu thương.” –Trì Tảo lại lần nữa nhấn mạnh.

“Được được được, người nói không sao thì không sao. Chúng cháu không gọi nữa.” Trương Minh Đức bụm mặt trả lời.

“Ừ, nếu không còn chuyện gì thì… hai người cứ vào nhà trước đi. Cô ngồi đây một lát rồi sẽ vào sau.” Trì Tảo nói rồi xoay người ngồi xuống bậc thềm.

Cô hiện tại người đầy điện, sợ vừa bước vào nhà đã “tặng” cho cả nhà một màn pháo bông giữa đêm…

Thẩm Vãn Ninh còn định nói gì đó, nhưng Trương Minh Đức đã kéo tay bà lại:

“Được rồi, vậy em vào nhà với anh. Có gì cô nhỏ gọi thì mình chạy ra ngay.”

“Anh làm gì thế? Bộ tính mặc kệ cô nhỏ sao?” Thẩm Vãn Ninh không hài lòng.

“Suỵt! Trong tình huống này, cô nhỏ chắc chắn không muốn bị vây quanh đâu. Nhìn hiện trạng thì người không có vấn đề lớn gì, mình lặng lẽ quan sát từ xa thôi. Nếu thấy có gì bất thường, mình sẽ lập tức chạy ra cứu!” Trương Minh Đức vừa nói xong, trên mặt đã truyền đến một trận đau rát.

Đúng rồi, vết chổi tình yêu vẫn còn đó…

Quả nhiên là bà xã mạnh mẽ của ông, xuống tay tuyệt không lưu tình.

“Thế… thôi được rồi.”

Lúc đi ngang qua Trương Nhược Tinh, Thẩm Vãn Ninh còn không quên dặn:

“Trông kỹ bà cô của con! Đừng để xảy ra chuyện.”

Trương Nhược Tinh giơ tay làm dấu OK:

“Yên tâm đi! Con sẽ trông bà cô thật kỹ!”

Nhìn bầu trời vẫn đầy sao, Trương Minh Đức ngẩng đầu cảm thán:

“Lạ thật, đêm nay rõ ràng trời quang mây tạnh, làm sao lại đùng một phát sét đánh? Mà còn đánh trúng ngay cô nhỏ của tụi mình… thật sự là gặp quỷ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play