“Đúng rồi… Còn có cả con nữa! Con cũng sẽ đối xử tốt với bà cô!” Trương Nhược Tinh mặt đỏ bừng bừng, lí nhí phụ họa theo.
Tuy hôm qua bị ong vò vẽ đốt đến thần trí mơ màng, nhưng cậu vẫn nhớ rõ rành rành là mình được chính bà cô cõng xuống núi.
Nhìn ngoài thì nhỏ nhắn mảnh mai, lúc cõng người thì đúng chuẩn mở buff siêu nhân. Cõng một tên đàn ông to xác mà như mang theo gió, không nghỉ, không run chân, không thở mạnh.
Lúc đầu Trương Nhược Tinh còn tưởng mình sẽ cùng cô lăn xuống vách núi chết chung. Ai dè… từng bước của cô vững như chó săn già!
Trương Nhược Tinh không khỏi cảm thán:
Không hổ là người sống trên đỉnh núi quanh năm suốt tháng – thể lực siêu vip pro!
Nhìn lại ông bố ruột của mình… tay không, người rảnh rang, vậy mà đi xuống núi xong còn mệt như thây ma đi kiếm cơm.
Hừ! Lúc lên núi còn bày đặt nô dịch mình vác theo bao nhiêu đồ, nghĩ mà tức!
Nghĩ đến đây, Trương Nhược Tinh bỗng nhớ ra chuyện cực kỳ quan trọng – cái khoản 50 vạn chưa kịp đòi về! Cậu lập tức nghiêng đầu, hỏi:
“Ba, ba có nghe câu này chưa? ‘Anh em rõ ràng tiền nong sòng phẳng’. Tuy rằng ba với con là cha con, nhưng ba ngẩng đầu nhìn xem… đằng kia có đám mây thật đẹp, có giống cái khoản ba nợ con năm mươi vạn không?”
Nghe đến đây, khóe miệng Trương Minh Đức giật mạnh một cái. Ông nhịn không được chửi thẳng:
“Thằng nhãi ranh, mắt mày chỉ thấy tiền hả?!”
“Ba, đây là tiền con vất vả tích góp được đấy! Ba không định… ém luôn cả chỗ tiền đó chứ?” Trương Nhược Tinh tức tối, liếc ông một cái đầy oán trách, như thể ông vừa móc túi cậu giữa chợ đêm.
“Mày không có tư cách nhận lại số tiền đó.” Trương Minh Đức phán như thần.
“Bà cô của mày vừa mới cõng mày từ đỉnh núi xuống, không biết đã chịu bao nhiêu khổ. Tiền đó coi như mày hiếu kính người ta!”
Nghe vậy, Trương Nhược Tinh ngậm miệng, không cãi thêm. Với chuyện này thì cậu hoàn toàn không ý kiến – thậm chí là cam tâm tình nguyện tặng luôn.
“Vậy ba nhớ đưa cho cô nha!” Cậu nhấn mạnh thêm lần nữa.
“Thằng quỷ, mày nghĩ ba là loại người không giữ lời à?” Trương Minh Đức mắng một câu, rồi móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu…
Một - Trăm - Vạn.
Sau đó ông xoay người, nghiêm túc đưa cho Trì Tảo:
“Cô nhỏ, đây là cháu trai lớn của cô hiếu kính, cầm lấy mà tiêu. Về Nam Thành rồi chắc sẽ có lúc cần dùng đến tiền, không có tiền thì khổ lắm. Trên người cháu cũng chỉ mang theo bấy nhiêu thôi, lát nữa sẽ đưa thêm cho tiểu tử kia ít tiền tiêu vặt nữa.”
Trì Tảo nhìn vào tấm chi phiếu:
Ơ… hôm nay số đỏ đến vậy luôn hả?
Chỉ cần xuống núi cõng người một chuyến là kiếm được 50 vạn? Mua bán lời quá đáng, không ngại làm thêm vài vụ!
“Đây là 100 vạn lận, dư 50 vạn đó.” Cô nhắc nhở nhẹ.
“Phần dư là cháu trai lớn biếu thêm cho cô.” Trương Minh Đức thản nhiên đáp.
Nghĩ đến thân phận hiện giờ “cháy túi”, Trì Tảo cũng không khách sáo, giơ tay nhận luôn:
“Vậy tôi cũng không tiện tay không nhận tiền. Phải có quà đáp lại chứ.”
“Cô nhỏ định tặng cái gì cho tụi cháu vậy?” Trương Minh Đức lập tức hứng thú hẳn lên.
“Con cũng có quà luôn hả?” Trương Nhược Tinh cũng chen vào hỏi.
Trì Tảo làm bộ làm tịch thò tay vào túi quần, rồi nhanh tay biến ra hai lá bùa gấp hình tam giác xinh xắn:
“Bùa hộ mệnh tự tay tôi vẽ đó. Đeo bên người có thể tránh được ba lần tai ương.”
Cô cười cười, nhét một cái cho mỗi người:
“Còn nữa, sau này trong đời hai người mà cần bất kỳ loại bùa chú nào… cứ nói một tiếng. Bao trọn gói!”
Trì Tảo từ trước đến giờ vẽ bùa là có nguyên tắc hẳn hoi, giá cả linh hoạt, tuỳ vào tình hình tài chính của khách hàng mà định.
Gặp người nghèo khó, cô chẳng thu lấy một xu. Nhưng nếu là dạng nhà mặt phố, bố làm to, vậy thì xin lỗi, đơn giá lập tức nhân ba.
Mà hai người trước mắt – cháu trai lớn và chắt trai – không chỉ “mặt phố”, mà còn là “phố cổ trung tâm quận 1”. Mỗi người vung tay tặng cô năm mươi vạn, vậy thì đương nhiên phải hưởng trọn combo VIP trọn đời – hậu mãi tới già!
Trương Minh Đức và Trương Nhược Tinh nhìn nhau một cái đầy ý vị, ánh mắt thầm nói:
Thôi thì tin thì tin, không tin cũng phải tin vậy…
Dù trong lòng là dân chủ nghĩa duy vật, tin khoa học chứ không tin mấy thứ “bùa với chả chú”, nhưng để chiều lòng cô nhỏ đáng yêu này, hai cha con vẫn cười tươi như hoa, nhận quà như bắt được vàng.
“Cô nhỏ có tâm, cháu cảm động lắm. Nhất định sẽ đeo bùa mỗi ngày!” Trương Minh Đức gật gù như thể vừa nhận được huân chương lao động hạng nhất.
Dù bùa có thiêng hay không thì… cũng là tâm ý, mà tâm ý thì phải mang theo!
“Ơm… cảm ơn bà cô…” Trương Nhược Tinh lúng túng nhét lá bùa vào túi, mỗi lần gọi “bà cô” là cảm giác cứ như đang cosplay cổ đại. Cái danh xưng này, thiệt là cần thời gian để tiêu hóa.
Trì Tảo cười cười, nụ cười mềm mại như làn gió xuân thổi qua ruộng mạ non.
Cô im lặng nghe hai người kể chuyện gia đình, mới biết thêm một đống chuyện xưa như phim truyền hình dài tập.
Thì ra Trương Minh Đức có tới năm đứa con trai, Trương Nhược Tinh là út, gọi là “tiểu nhi tử” trong truyền thuyết.
Còn về cái chuyện tại sao cô lại thành “cô nhỏ” mà bối phận còn cao hơn cả Trương Minh Đức thì… chuyện phải quay ngược về thời tằng tổ phụ – bà cố tổ của nhà họ Trương.
Hồi đó, cụ ông và cụ bà (cũng chính là ông bà nội của Trì Tảo) sinh ra đứa con trai đầu tiên là ông nội của Trương Minh Đức. Sau đó, hai cụ chờ mãi mà chẳng có thêm mống nào.
Thử hết cách Đông Tây Nam Bắc, uống từ thuốc Bắc đến nước cúng, cũng không đậu được đứa thứ hai.
Ai dè đến năm mươi tuổi, hai cụ “trúng số độc đắc”, bất ngờ có thêm một bé trai – chính là cha ruột của Trì Tảo.
Vậy là hai anh em ruột cách nhau tận… 42 tuổi, khiến bối phận trong gia đình rối rắm hơn mạng nhện.
Nghe đến đây, Trì Tảo ngồi trong xe gật gù, cuối cùng cũng gỡ được cái nút thắt trong lòng: À thì ra mình không phải lỗi bug trong hệ thống phả hệ.
“Cô nhỏ, cô là cô con gái duy nhất trong mấy đời nhà chúng ta đấy. Nếu không phải mười tám năm trước xảy ra chuyện kia, chắc cô từ bé đến lớn được nuôi trong hũ mật, muốn gì được nấy!” Trương Minh Đức thở dài.