Khi không có chuyện gì xảy ra, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, Tần Thành cảm thấy cậu vừa nhắm mắt mở mắt đã tan học.
Cậu đứng trước nhà để xe, cố gắng làm cho lời mình nói nghe có vẻ không quá đường đột:
“Sáng sớm tôi chở cậu, buổi tối cậu chở tôi, mỗi người một lần.”
Lời này cậu đã cân nhắc vài lần trong mơ, nghe vừa công bằng lại bình thường.
Giản Hằng nhìn cậu, không nhúc nhích.
Áo thun đen bị gió thổi dính vào người, hình dáng cơ bắp ẩn hiện. Bên cạnh có một Omega đang nhỏ giọng hét chói tai.
Tần Thành giả vờ không thấy ánh mắt nghi ngờ của hắn, xoay người cười chào hỏi Omega kia, vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm sóng gió bão bùng
Sao cậu nhìn tôi, sao cậu không nhúc nhích, cậu cứ nhìn tôi mà không nhúc nhích làm tôi ngại quá, cậu không thể vì là xe của tôi mà bắt tôi chở chứ, tôi là đóa hoa kiều diễm sắp ngất xỉu cậu quên rồi sao……
Có lẽ là đột nhiên linh tính mách bảo, Giản Hằng nhìn cậu đến nửa phút sau chủ động lên xe, cằm khẽ hất, ý bảo cậu leo lên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT