Tiểu Bạch nhảy cẫng lên, chỉ vào chú ba của cậu ta kêu lên:
- Chú phóng... phóng khí!
Mấy người bọn tôi đều trợn tròn mắt, đây là có ý gì? Chung Lương Thần cũng nghệch ra, trong phòng tất cả mọi người đều yên lặng câm nín, nhưng mà chỉ có mình chú hai của cậu ta vẫn luôn im lặng ngồi một bên không hé răng, Chung Lương Hán, đột nhiên lại cười ha ha lên, cười tới ngửa tới ngửa lui, trên gương mặt thật thà kia nếp nhăn cũng đều giản cả ra.
Tôi đột nhiên hiểu ra, lập tức cũng bật cười, lúc nãy Tiểu Bạch chắc chắn định chỉ vào chú ba nhà mình nói phóng rắm, nhưng mà lời vừa mới đến khóe môi lại không có cách nào nói thành lời được, dù sao thì đó cũng là chú ba của cậu, vì vậy chỉ đành dùng từ phóng khí để thay thế...
Một câu này của Tiểu Bạch đã đại biểu cho ngàn câu vạn chữ khác, cũng không biết là Chung Lương Thần đã hiểu ra hay chữ, hoặc là có hiểu nhưng lại giả bộ như không hiểu, miệng mở mở đóng đóng, cuối cùng dứt khoát xoay đầu qua đi hỏi Chung Lương Hán,
- Nhị ca, mỗi ngày anh đều ở trong từ đường, anh nói đi, lần tế tổ trước có phải bảo bối vẫn còn ở đó hay không.
Chú hai do dự một lát, nhưng vẫn gật gật đầu, ông không nói được, nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe, nhưng mà sau khi ông ta gật đầu xong, trong miệng lại ê ê a a định nói gì nữa, nhưng mà khoa tay múa chân nửa ngày trời, Chung Lương Thần lại đã quay đầu sang nơi khác, không thèm liếc mắt nhìn ông cái nào nữa, nhìn tôi nói
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT