Cửa nhã thất mở ra, Tiêu Tề Dự dẫn đầu đi ra, lão tiên sinh đi ở phía sau hắn, thần sắc có chút ngưng trọng.
Hai người đi lên hành lang thông gió, lúc này Tống Ngọc Tịch đã rửa sạch tay và mặt, tóc cũng được Chỉ Thiến giúp đỡ chải chuốt búi lại một lần nữa, khuôn mặt trắng nõn kia, không nói đến có bao nhiêu rực rỡ nhưng so với bộ dạng lôi thôi lúc trước thì dễ nhìn hơn rất nhiều. Tiêu Tề Dự giờ phút này tâm tình không tệ, thậm chí nhìn cách ăn mặc lôi thôi lúc này của Tống Ngọc Tịch cũng không hề để ý, đến bên người nàng, ôn nhu nói:
"Ta và lão tiên sinh đã thương lượng xong, chúng ta đi thôi."
Tống Ngọc Tịch gật đầu, nhìn về nữ nhân La Sát Quốc, chỉ nghe bà nói với lão tiên sinh: "Dịch lang, lúc nãy vị tiểu công tử này có nói với ta, hắn còn có mấy thuộc hạ bị nhốt trong rừng này, ta đã đáp ứng tìm giúp hắn, cũng đã hứa sẽ đưa bọn họ ra ngoài bình an. Chàng xem..."
Lão tiên sinh dáng vẻ tựa hồ như có điều suy nghĩ, nên phất phất tay, nói với nữ nhân La Sát Quốc: "Những việc này, nàng xem rồi xử lý là được. Ta đi thư phòng, nếu không có chuyện gì thì đừng gọi ta."
Nữ nhân La Sát Quốc hơi bất ngờ nhìn tiên sinh nhà mình một chút, rồi lại nhìn Tiêu Tề Dự có thần sắc hoàn toàn bất đồng, gật đầu nói một tiếng: "Được, ta đã biết."
Lão tiên sinh bước xuống cầu thang bên hành lang thông gió, vào một gian phòng ở lầu một, chắc hẳn đây là thư phòng của ông. Tiêu Tề Dự nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia của lão tiên sinh, giống như kẻ săn mồi, trong đôi mắt hắn lóe lên tinh quang và sự chắc chắn, hai tay đưa vào trong tay áo, hắn nói với Tống Ngọc Tịch:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT