Tống Ngọc Tịch nhìn nữ nhân La Sát Quốc, thấy ánh mắt bà chân thành tha thiết, có lẽ không phải nói dối, hơn nữa Cừu Chỉ Thiến cũng không phản bác lại lời nói này, xem ra, cuộc sống trên núi quả thực rất kham khổ.
"Sư phụ coi nhẹ vàng và bạc, nói đó là tục vật, thế nhưng mà người cũng không thể ăn gió uống sương, cũng phải ăn ngũ cốc hoa màu thì mới sống được, sư mẫu cũng không có cách. May mắn vừa rồi ngươi ở trước mặt sư phụ không nói ra chuyện này, bằng không sư phụ khẳng định là mất hứng."
Tống Ngọc Tịch gật đầu hiểu rõ, tựa hồ cũng hiểu ra không ít, như vậy là các nàng không phải không thiếu tiền, nếu vậy chuyện tình cũng dễ xử lý hơn, nàng thức thời hạ giọng, nói với nữ nhân La Sát Quốc:
"Ta sẽ không nói ra. Nhưng ta muốn cùng phu nhân làm ăn, thủy tinh trong tay phu nhân, từ nay về sau, ta đều bao hết, giá cả sẽ cao hơn trạm hàng hóa Bắc Nam là hai thành. Khi nào phu nhân ra khỏi cánh rừng để đi mua đồ, thì chúng ta sẽ ước định thời gian cho tốt, người của ta sẽ đến thu hàng, người trực tiếp đưa hàng cho ta là được. Ta là người của kinh thành, người giao hàng cho ta, chúng ta hai bên thỏa thuận giá cả, không phải càng ít rủi ro hơn sao? Người cảm thấy thế nào?"
Nữ nhân La Sát Quốc có nghe hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe được cách làm như vậy, nhìn nhìn Cừu Chỉ Thiến, suy nghĩ một lát, mới lên tiếng: "Điều này... Ngươi nói là thật sao? Tộc nhân của ta cứ cách bốn tháng sẽ tới Trung Nguyên một lần, mỗi lần ta đều để bọn họ đưa đồ tới. Nếu như ngươi muốn, ta sẽ bảo bọn họ mang nhiều thêm một chút, nhưng người muốn nhiều thủy tinh như vậy để làm cái gì? Tất cả đều là tự nhiên, chưa được chế tác, ở chỗ chúng ta có thợ chuyên môn chế tác. Thế nhưng ta chưa từng gặp ở Trung Nguyên, chỉ nghe nói có một số tiệm thuốc có thu mua, cho nên, nếu ngươi muốn nhiều hơn dường như cũng không hữu ích cho lắm."
Tống Ngọc Tịch thấy bà xuôi tai, cũng không giấu diếm, nói: "Ta có chỗ cần dùng, ta có cửa hàng ở kinh thành, phu nhân chỉ cần lo cung cấp hàng cho ta là được, những điều khác như giá cả đều có thể thương lượng."
Nữ nhân La Sát Quốc có chút động tâm, cho đến khi Tống Ngọc Tịch lấy ra một tờ năm trăm lượng ngân phiếu đặt ở trước mặt bà, bà mới quyết định, nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT