Tống Ngọc Tịch đã bỏ ra trọn vẹn sáu năm cho kỳ nghệ, ngày đêm luyện tập không ngừng nghỉ, lại có nữ bác kỳ nghệ cấp danh sư làm đối thủ, cộng thêm thiên phú của nàng, thì không đến mức là kinh thành không có địch thủ, nhưng đối phó với Lý Trạm mười bảy mười tám tuổi vẫn là dư sức có thừa.
Mặc kệ Lý Trạm hạ cờ ở vị trí nào, Tống Ngọc Tịch đều có thể dồn hắn vào đường cùng, thật vất vả vắt hết óc mới nghĩ ra phương pháp phá giải, thì lại nhận ra chỉ là đổi vị trí bị dồn ép mà thôi. Tất cả đều đứng vây xung quanh bàn cờ, ai nấy đều cảm nhận được không khí căng thẳng nên cũng không dám nói gì, nhưng chứng kiến phong cách chơi cờ sắc bén của Tống Ngọc Tịch thì thỉnh thoảng cũng nghe thấy vài tiếng hít khí.
Thậm chí ngay cả Tiêu Tề Dự cũng không nhịn được tiến đến nhìn, Mạnh Hiếu Nhụ giữ cho hắn vị trí tốt, tùy thời đứng canh giữ bên cạnh hắn. Tiêu Tề Dự một bên nhìn bàn cờ, một bên thì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Tống Ngọc Tịch, chỉ thấy nàng xinh xắn, đôi môi oánh nhuận, lịch sự tao nhã như phong lan trong u cốc, như một dòng suối mát lành giữa dòng xoáy vẩn đục, từng giọt từng giọt rót vào tim hắn. Hắn luôn tự hỏi mình, đối với nàng là cảm giác gì, chẳng qua chỉ là vì thấy nàng xinh đẹp nên muốn thân cận, hay là còn có gì khác, một thứ tình cảm khác mà hiện giờ hắn vẫn chưa nhìn ra?
Sau khi trọng sinh trở về, chuyện đầu tiên hắn làm là đến Uyển Bình tìm nàng, có thật sự là vì kiếp trước không đoạt được nên còn tiếc nuối sao? Hắn nghĩ, chắc hẳn là hắn thích nàng, nếu như nàng không có trọng sinh trở về, thật sự hắn đã nghĩ muốn bảo vệ nàng dưới cánh chim của hắn, nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn ở sau lưng yên lặng nhìn nàng vì cuộc đời của mình mà thay đổi, thì tâm tình có chút phức tạp, có vui mừng, nhưng cũng sợ hãi.
Ngưng mày suy nghĩ hồi lâu, Lý Trạm ném quân cờ đang cầm trong tay vào hộp cờ, sảng khoái buôn tay, bất đắc dĩ cười nói: "Ta thua."
Trên mặt Tống Ngọc Tịch cũng không biểu lộ quá nhiều thần sắc kinh ngạc, thật giống như nàng đã dự liệu được kết quả này từ trước. Lý Trạm thở ra một hơi, nhìn tiểu cô nương tuyệt đẹp thuần khiết như tụ hội tinh hoa trước mặt này, chỉ thấy nàng nâng môi nở nụ cười, trước mặt Lý Trạm như có ánh hào quang hiện lên, đâm thẳng vào tim hắn.
"Nếu đã thua, thì nên thực hiện ước định." Tống Ngọc Tịch nói với Tống Ngọc Minh đang há hốc mồm đứng ở một bên: "Cửu thúc, chỗ người chắc cũng có giấy bút, nhưng không biết có cây quạt trắng nào còn chưa đề chữ không?"
Lúc trước Lý Trạm ước định với Tống Ngọc Tịch là nếu như Lý Trạm bị thua, thì sẽ viết cho Tống Ngọc Tịch một chữ, đóng dấu ngay trước mặt. Tống Minh còn nhớ rõ điều này, nên không có ý định ngăn cản, nhìn Lý Trạm vẫn ung dung ngắm nhìn Tống Ngọc Tịch, hắn vội vàng nhanh chóng gọi gã sai vặt đến, lệnh mang tất cả những thứ như bút, nghiên mực cùng quạt trắng chưa đề chữ đến.
Lý Trạm dám làm dám chịu, mở rộng quạt trắng đặt lên chỗ trống, nhúng đầu bút lông sói vào nghiên mực nhỏ khắc hình hồ sen, đưa lên đưa xuống đầu bút vài lần, rồi mới ngẩng đầu lên hỏi Tống Ngọc Tịch:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT