Tống Ngọc Hàn nhìn thấy Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Tịch, thì dáng vẻ như được đại xá, vội vàng đứng lên, tiến lên nghênh đón nói: "Đại tỷ, Thất muội muội, mấy người đều đến rồi?"
Nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, thế nhưng, Tống Ngọc Hàn đã ăn trái đắng, giờ chỉ cần có người tới cứu nàng thì nàng mặc kệ người tới là ai, đến mấy người, nhiều người đến thì nhiều nhất là bị nhiều người cười chê mà thôi, nhưng nếu không ai tới cứu nàng, nói không chừng nàng phải quăng mình xuống Ánh Nguyệt Hồ rồi cũng nên.
Tống Ngọc Thiền nhéo nhéo tay của Tống Ngọc Hàn, trừng mắt trách cứ, Tống Minh tiến đến, nhìn Tống Ngọc Thiền cười nói:
"Ôi chao, con mang một đống người đến đây làm gì vậy? Để đọ nhân số sao?"
Tống Ngọc Thiền cũng không khách khí trừng mắt với Tống Minh, nói: "Cửu thúc, người có khách nhân muốn chiêu đãi, vậy con có khách nhân, cũng không được chiêu đãi sao? Chúng con cũng không phải đến từ viện của người, từ lúc nào mà chúng con lại không thể tới nơi này rồi hả?"
Tống Minh tuy là trưởng bối của mấy người Tống Ngọc Thiền, nhưng cũng giống như một huynh trưởng, bị Đại điệt nữ nói móc đôi câu cũng không tức giận, chỉ vào bàn cờ nói:"Xem con nói kìa, cứ giống như là ta không chào đón các con vậy, mấy lời này là nói móc ta sao? Nào tới đây, nếu đã đến rồi, thì đoán chừng chính là cứu binh của Hàn tỷ nhi rồi. Nha đầu kia lúc trước ăn nói vô cùng ngông cuồng, nhưng rốt cuộc lại thảm bại vì kỳ nghệ của mình, lại còn tự nhận là kế thừa kỳ thánh, thật là khiến người chê cười mà."
Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, khó có thể tin được nhìn người trước mặt, nàng biết người ngồi đối diện đánh cờ cùng Tống Ngọc Hàn là ai, còn có người ngồi ở bàn đá bên cạnh đang uống trà nàng cũng biết.
Người ngồi cùng bàn với Tống Minh chính là người vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, hắn mặc một bộ áo dài thủy mặc màu Thanh Trúc [1] được thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc, áo ngoài bằng lụa Uy Đoạn [2] hoa văn mây tròn [3] màu Thạch Thanh [4], khoác áo choàng bằng lông cáo màu xám bạc, tóc đen như mực được cột bằng tử kim quan khảm ngọc [5], mặt mày trong trẻo như trăng mùa thu, khí sắc tươi tắn như buổi sớm mùa xuân, mặt mày như họa, mắt như hoa đào, không phải Tiêu Tề Dự thì còn ai vào đây? Thế nhưng hắn lại ngồi ở ghế dưới dành cho khách, đứng ở bên cạnh hắn là một thiếu niên có vẻ rất thân cận với Tống Minh, ăn mặc hoa lệ, khí độ bất phàm, dung mạo tuấn tú, khóe miệng tươi cười, còn lộ ra một chiếc răng khểnh. Lúc các nàng đi tới, Tống Minh đang cùng hắn trò chuyện sôi nổi, ngược lại lại vắng vẻ Tiêu Tề Dự, chuyện này cũng quá bất thường rồi.
[1][2][3] xem thêm chú thích bên dưới
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT