Đào thị một cước đá văng hắn ta ra, mắng: "Ngươi cũng biết mình làm ra chuyện không bằng heo chó à? Hừ, muốn ta thả ngươi ra sao? Không có cửa! Đi! Bắt hắn cho ta, nhốt vào trong phòng củi, trước cứ đi treo lên đánh, rồi lại phái người gọi Tướng quân qua, ta ngược lại muốn cho Tướng quân tự mắt nhìn những thứ bẩn thỉu này!"
Dư thị vừa nghe Đào thị muốn treo ả ta lên đánh, thì tức khắc hoảng hốt. Nha đầu Thúy Hỉ xông lên dập đầu nói với Dư thị: "Phu nhân, người liền tha cho di nương nhà ta đi, thân thể nàng yếu ớt, đánh như vậy, khẳng định sẽ mất mạng, di nương, di nương..." Thúy Hỉ quay lại, chân tâm thật ý hô lên với Dư thị: "Di nương, người mau chạy đi, phu nhân muốn giết người, người mau đi tìm Tướng quân. Người là bị Trương công tử uy hiếp, Tướng quân nhất định sẽ nể tình xưa cứu ngài một mạng!"
Lời nói của Thúy Hỉ làm cho Dư thị thấy được một chút hy vọng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, cho nên cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết nếu như mình bị Đào thị bắt vào trong phòng củi, nhất định sẽ mất mạng. Đào thị hận ả không phải ngày một hai ngày, nhất định sẽ để cho người ta đánh ả tới chết, Thúy Hỉ nói đúng, chỉ cần ả một mực khẳng định là bị Trương Phong ép buộc, có lẽ Tướng quân sẽ nể tình xưa, nhất định sẽ tha cho mình.
Chạy ra ngoài còn có thể có một đường sống, nếu ở lại thì chính là một con đường chết.
Trong đầu Dư thị lập tức tràn ngập lời nói của Thúy Hỉ: Chạy đi!
Cũng mặc kệ quần áo xộc xệch, kéo váy lên chạy về phía tiền viện. Đào thị cũng không ngờ là Dư thị thật sự dám chạy, vội vàng gọi bà tử ở phía sau đuổi theo. Dư thị vô cùng chật vật chạy đến chỗ tiền viện nơi bày yến tiệc, nam quyến và nữ quyến chỉ cách nhau vài tấm bình phong. Ả chạy vào trong bữa tiệc của nữ quyến, dáng vẻ điên khùng này khiến nữ quyến trên bàn tiệc bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên, hơn nữa sau lưng nàng còn có những bà tử hung thần ác sát đuổi theo, có một số nữ quyến đã sợ tới mức đứng lên trốn về phía sau. Rốt cuộc bà tử cũng bắt được Dư thị, kéo ngược tóc của ả, hành động như vậy đã khơi dậy dục vọng sinh tồn của Dư thị, ả cố gắng đá vào hai chân bà tử, cố gắng muốn cản lại, chân không bị trói buộc, thì lập tức bắt lấy cái bàn, bắt lấy người, theo bản năng ả ta bắt lấy mọi thứ có thể khiến cho ả không bị bắt đi, cuối cùng ả cũng ôm lấy một cái chân bàn...
Mọi người trong yến hội đều bị tiếng động nơi này hấp dẫn ánh mắt, Dư thị ôm chặt chân bàn, chỉ cần có bà tử tới gần ả, thì ả liền kêu to, khiến cho mọi người hoảng sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT