Ngồi trước gương trang điểm, Tống Ngọc Tịch cho là mình tuổi còn nhỏ, không cần long trọng như vậy, nhưng vẫn như trước giằng co một khoảng thời gian thật dài, nàng ngồi đó suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi.
Cả ngày đầu dường như có chút choáng váng, may mắn nàng đi theo Tần thị vào cung, nhờ có ánh hào quang của phủ Trấn Quốc công, nên còn có thể đứng dưới mái hiên tránh một chút gió, kỳ thật cái gọi là triều kiến cũng chính là ở ngoài điện dập đầu với Hoàng hậu, sau đó chờ Hoàng hậu tuyên triệu ai đi vào, sau khi nói xong nói, lại cùng nhau đi ngự hoa viên dạo một vòng, ăn một chút gì đó, là có thể trở về.
Mà hàng năm người được Hoàng hậu tuyên triệu, phần lớn đều là cố định. Hiện tại đang ở trong kinh thành, lại có nhất phẩm cáo mệnh phu nhân thì cũng chỉ có ba người. Nhất phẩm đại khái có bảy tám người, những người này hàng năm đều cần phải được tuyên triệu vào điện để nói chuyện.
Sau khi Tần thị tiến vào, Tống Ngọc Tịch liền cúi đầu nhìn cánh cửa trước mặt mình, nàng chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể vào trong điện. Bỗng nhiên cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo một chút. Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn một chút, liền thấy Quách Liên Khanh đang nháy mắt với mình. Tống Ngọc Tịch vội vàng quay đầu lại, dụi dụi mắt, cho là mình nhìn lầm rồi, nhưng quay đầu lại, thì thấy Quách Liên Khanh vẫn còn ở đó.
Tống Ngọc Tịch luôn cảm thấy mình có chút không dám đối mặt với ánh mắt của Quách Liên Khanh, luôn cảm thấy mình là người đã cướp nam nhân của nàng ấy. Mặc dù Tiêu Tề Dự đã nói, tình yêu đích thực của nàng ấy là một người Mông Cổ... Nhưng cũng có vẻ không đúng lắm! Có phải là Tiêu Tề Dự cố ý nói vậy để lừa gạt nàng không? Tuy nhiên, Tống Ngọc Tịch trước đó đã nghĩ qua vấn đề này rồi. Tiêu Tề Dự và nàng đều là hai người trọng sinh trở về, dựa theo đạo lý mà nói đều là người đã sống một đời, chặt đứt trần duyên, sau đó lại sống lại. Nếu còn một mực so đo chuyện của đời trước, có phải có chút kỳ quặc hay không.
Hai cô nương nhìn nhau, Tống Ngọc Tịch cũng mỉm cười xấu hổ nhìn nàng ấy.
Hoàng hậu cùng cáo mệnh phu nhân nói chuyện, chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn, sau một hồi, bọn họ liền từ trong điện đi ra. Lúc mọi người hành lễ, thì cáo mệnh phu nhân trở về vị trí, sau đó Hoàng hậu chúc phúc, mọi người ba quỳ chín lạy, thành kính có thể so được với bái Phật. Sau khi bái xong, là có thể đi dạo một vòng trong Ngự hoa viên trong phạm vi đã được quy định, ăn một chút trà bánh trong cung chuẩn bị, sau đó tập hợp đội ngũ lại, là có thể rời cung.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT