Xe ngựa chậm rãi tiến lên, một đám nô tỳ bị áp giải ở phía trước, sai người đưa đi Thuận Thiên Phủ, để Thuận Thiên Phủ điều tra chứng cớ. Cho dù Trữ thị có nói như thế nào, thì bà ta chắc chắn không thoát được cái tội danh này.
Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời, không muốn lập tức về nhà, nên đi Phù Dung Viên. Vừa đến nhã gian ở hậu viện, đã nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp đứng ở trước cửa sổ, đang thưởng thức bồn hoa lan nàng trồng, nghe thấy tiếng mở cửa, mới quay đầu lại, trường sam màu đen thêu kim tuyến họa tiết mây trời, như tùng như bách, khuôn mặt như vẽ, trong mắt ẩn tình, khóe miệng mỉm cười. Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy toàn bộ nhã gian rực sáng lên, nàng không để ý gì cả, lao về phía chàng, vùi đầu vào trong lồng ngực của chàng.
Thu Đồng Thu Vân vội vàng lui về sau một bước, đóng kỹ cửa phòng, nhìn nhau một chút, không hẹn mà cùng mím môi cười một tiếng, cũng không cần nói thêm gì cả.
Tiêu Tề Dự không nghĩ tới nha đầu này vừa thấy mặt đã chủ động như vậy, còn chưa kịp thích ứng, lúc ôm nàng vẫn cảm thấy không thể tin được như trước. Tuy nhiên chàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt một cơ hội tốt như vậy, thậm chí vô cùng hưởng thụ sự chủ động này của nàng, ôm nàng vào trong ngực một hồi lâu, cũng không lên tiếng, hai người cứ trầm mặc như thế. Mà cảm xúc của Tống Ngọc Tịch dường như có chút sa sút, nàng không biết phải hình dung như thế nào về tâm tình của mình vào giờ khắc này.
Hai người ôm nhau rất lâu, Tống Ngọc Tịch mới đứng thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn chàng, hỏi:
"Sao chàng lại tới đây?"
Tiêu Tề Dự câu môi cười một tiếng, nói: "Hôm nay nàng muốn làm ra trận thế lớn như vậy, sao ta có thể không tới nhìn nàng một chút chứ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play