Hoàng đế sợ ngây người trước biến cố đột nhiên xảy ra, ông nhìn về phía Thái Tử, chỉ thấy Thái Tử gầy đi một chút sau mấy ngày mệt nhọc liên tục, nhưng cũng không hề che được sự tao nhã của hắn, dáng vẻ như ngọc, dung mạo thanh tú, người cao lớn thẳng tắp như cây tùng, bình tĩnh đứng ở hàng đầu tiên, dường như không hề có chút phản ứng nào với sự hỗn loạn ở phía sau. Thấy thế, Tinh Đức Đế liền hiểu rõ, Thái tử nhất định biết rõ chuyện này, lại nhìn Bình Dương hầu quỳ bò trên mặt đất, hoàn toàn mất hết khí độ, thì hiểu việc này đúng như những lời Ngự Sử nói.
Kỷ Sóc thậm chí không dám thở mạnh, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tinh Đức Đế, bây giờ ông ta chỉ trông mong Ngự Sử không đủ chứng cớ, chỉ trông mong Tinh Đức Đế còn niệm tình phủ Bình Dương Hầu là công thần, khai ân mà xử nhẹ.
Tiêu Tề Dự cất bước đi về phía trước, nâng hốt nói:
"Lần này dịch bệnh có thể nhanh chóng được giải quyết, không thể bỏ qua công lao của một người."
Chuyện của Bình Dương hầu có thể bàn bạc ở ngự thư phòng sau, hơn nữa Tinh Đức Đế cũng không muốn đưa ra quyết định nhanh như vậy, cho nên việc Thái Tử chuyển hướng chủ đề là không thể tốt hơn. Ông sửa sang lại tâm tình, hỏi:
"Ồ, là người nào vậy, Thái Tử mau nói, dập tắt dịch bệnh, là có công với xã tắc, tạo lợi đời đời, trẫm nhất định sẽ luận công ban thưởng."
Tống Dật trong lòng thắt lại, giương mắt nhìn Thái tử điện hạ, thân như cây tùng, đang đứng thẳng tắp ở trung tâm, trong lòng hiểu rõ lời kế tiếp hắn muốn nói là gì. Điều đó rõ ràng khiến ông cảm thấy khẩn trương hơn cả việc ban thưởng cho bản thân mình sau đây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT