Tống Ngọc Tịch cười cười, nói: "Cái gì mà đáng giá với không đáng giá chứ. Có phải con muốn bán theo cân đâu! Lúc trước nếu không phải tổ mẫu nhân từ, chịu đón con và di nương vào phủ, thì không chừng, bây giờ cỏ xanh trên mộ của con và di nương đã cao cỡ nửa người rồi. Từ nhỏ không có ai đối xử tốt với con, con cũng không hiểu cái gọi là quy củ của đại gia tộc, con chỉ biết, di nương dạy con rằng, làm người đã chịu ơn thì phải tất báo, con đây chỉ là muốn báo ân ngài mà thôi, con muốn để cho mọi người nói rằng ngài biết cách dạy con."
Đây đều là lời thật lòng của Tống Ngọc Tịch. Hai năm trước, mặc dù Tống Dật kiên trì mang hai mẹ con nàng trở về, nhưng nếu không phải Tần thị sáng suốt thì chuyện này cũng không thành. Đừng nói là để nàng làm thứ nữ Tống gia, nói không chừng nàng và Lâm thị chỉ có thể ở bên ngoài, làm ngoại thất và con tư sinh (con riêng). Bây giờ, nàng hỏi như vậy, bất quá chỉ là muốn báo đáp Tần thị đã cho nàng một mái nhà an ổn mà thôi.
Tần thị bị nàng nói đến bật cười, nhưng sau đó liền kiên quyết lắc đầu nói:
"Ta nhận phần tâm ý này của con, nhưng trên thực tế con không cần làm như vậy. Mỗi người có số mệnh và may mắn của riêng mìn, con có thể có ngày hôm nay là do số mệnh của con. Nếu bằng vào những chuyện này, con đạt được thành tựu mà người khác không có, thì ta vui mừng cho con, nhưng những điều này đều là công lao của riêng mình con, không cần phải chia sẻ với người khác."
Tần thị đứng lên từ trước bàn thấp, đỡ Tống Ngọc Tịch đi về hướng bàn thờ Phật, vừa đi vừa nói chuyện:
"Lúc con vừa vào phủ, ta thật sự thấy thương tiếc cho những gì con phải vượt qua, cảm thấy con bị liên lụy bởi xuất thân của mình. Thế nhưng, con dùng một khoảng thời gian dài, để chứng minh, chứng minh rằng con thật sự là một hài tử không cần dùng đến xuất thân để tô điểm. Nếu đã là vàng thật thì bất luận có đi đến đâu đều sẽ tỏa sáng, loại hào quang này sẽ không bởi vì xuất thân của con hay là vì người con gả mà bị mờ đi, cả đời của ta chỉ cầu công bình, thế nhưng cấp bậc lễ nghĩa của thế gian này, không cho phép ta theo đuổi điều đó. Trước đây ta cảm thấy cho dù Thiền tỷ nhi không phải là một đích nữ xuất sắc, nhưng tối thiểu cũng đủ tư cách, nhưng hôm nay xem ra, là ta sai rồi! Việc chấn hưng gia môn, kỳ thật vốn chẳng phân biệt đích nữ hay thứ nữ, đích nữ làm ra chuyện thương tổn gia đình thì vẫn bị trừng phạt, còn thứ nữ làm chuyện có lợi cho gia đình, thì cũng nên được khen thưởng. Con chỉ cần tập trung làm việc con cần làm, đây là kỳ ngộ của con, không cần cảm thấy có gánh nặng gì. Ta là người không để ý đến quá trình và thân phận, chỉ để ý đến đúng sai và kết quả."
Tống Ngọc Tịch cẩn thận lắng nghe lời Tần thị nói, mà mỗi lần nói chuyện với Tần thị, nàng đều có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn. Nàng thật tâm kính nể Tần thị. Từ xưa đến nay, người có thể hoàn toàn không suy xét đến thân, không suy xét đến dòng dõi là vô cùng hiếm có, cho dù là những danh sĩ kiêu ngạo kia cũng chưa chắc cởi mở được như Tần thị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play