Tống Ngọc Thiền từ trong lời nói của Tần thị nghe ra được ý Tần thị đây là không muốn cho nàng đi làm Định Vương phi. Nàng ta là đích nữ của Tống gia, nếu có bảo đảm từ tổ mẫu nhất phẩm cáo mệnh và phụ thân là Trấn Quốc công, thì nàng ta hoàn toàn có thể gả được cho Hoàng tử, nhưng nếu như tổ mẫu và phụ thân không đứng ra bảo đảm, thì cũng chỉ cần đến nói một tiếng với Tô phi nương nương và Hoàng hậu nương nương là được. Nàng ta biết, đối với hoàng gia mà nói, chuyện này chỉ là đổi một người khác, nhưng đối với nàng ta mà nói thì lại không đơn giản như vậy. Bây giờ tất cả mọi người xung quanh nàng ta đều biết nàng ta sẽ trở thành Định Vương phi, nhưng nếu Tần thị đổi ý, vậy nàng ta, nàng ta sau này làm gì còn mặt mũi để gặp người khác? Chỉ cần nghĩ đến điều này, thì Tống Ngọc Thiền lập tức tâm phiền ý loạn, nàng ta quyết định cho dù là cầu khẩn, cũng phải nói sao cho Tần thì từ bỏ ý định đó đi mới được.
Giờ phút này Tần thị mới cảm nhận được rõ ràng cách giáo dục của bà quả thật có vấn đề, ngực đau thắt lại, bà cảm thấy vô cùng thất vọng đối với trưởng tôn nữ mà bà luôn lấy làm tự hào này. Hóa ra những thể hiện biết suy nghĩ, biết cảm thông của con bé từ trước đến nay đều là giả vờ, đó cũng là do không có ai thật sự có ảnh hưởng đến lợi ích của con bé. Miệng thì nói không quan tâm đích thứ, thế nhưng trong lòng lại so đo quan tâm hơn bất kỳ ai. Con bé chia đồ đạc cho thứ muội, cũng không phải là do con bé hào phóng rộng lượng, mà là cố ý diễn, cho nên trong lòng vẫn có cảm giác là mình phải chịu thiệt thòi. Con bé có suy nghĩ rằng mình chịu thiệt, điều này đã nói lên con bé không có gì khác biệt với những đích nữ ở phủ khác, cảm thấy tất cả đồ vật trong phủ vốn phải là của mình, sở dĩ có thể chia cho thứ nữ, đó là do mình rộng lượng... Nhưng con bé không biết rằng cái này căn bản không phải là rộng lượng, mà là sự ích kỷ giả tạo.
Không có điều gì khó chấp nhận bằng việc đến tuổi này mới phát hiện mình đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.
Tần thị ôm ngực, khoát khoát tay với Tống Ngọc Thiền, nói: "Ngươi đi xuống đi, về việc Định Vương phi, ngươi cứ coi như chưa từng nghe nói qua, từ nay về sau chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi."
Tống Ngọc Thiền lặng người đi, kinh ngạc ngẩng đầu, thậm chí còn quên cả khóc, nước mắt bên khóe mắt còn chưa khô, nhưng nàng cũng không khóc nổi, yếu ớt nói:
"Tổ mẫu, ngài nói gì vậy? Có phải đang nói đùa với con! Không phải đã nói hết rồi sao? Không phải trước đây ngài đã nói với con rồi sao? Tại sao phải thay đổi vậy! Hoàng hậu nương nương và Tô phi nương nương trong cung cũng đều rất hài lòng về con, chỉ cần ngài nói một câu, là con đã có thể làm Định Vương phi, vì cái gì người lại nói như vậy chứ! Là vì Tống Ngọc Tịch sao? Là do nàng ta tố cáo với người sao sao? Tại sao nàng ta không đi chết đi! Tại sao không đi chết đi!"
Tiếng thét chói tai của Tống Ngọc Thiền vang vọng toàn bộ khách sảnh, cho dù đóng cửa, không còn ai trong phòng, nhưng vẫn truyền ra sân nhỏ bên ngoài, cũng may là Quế ma ma đã sớm phái người đi ra ngoài, nếu không một tiếng thét này của Tống Ngọc Thiền, còn không biết sẽ đưa tới bao nhiêu hiểu lầm và ngờ vực vô căn cứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT