Tống Ngọc Tịch cũng không cậy mạnh, mà lập tức tìm một chỗ đổi lại giày và vớ mới, lòng bàn chân thoáng cái đã khô ráo trở lại, ấn tượng đối với Tiêu Tề Dự chớp mắt đã được kéo lại hai phần, dù sao loại cảm giác được sủng ái trong âm thầm này... rất tuyệt đấy.
Hai mươi tú nữ, cộng thêm ba vị công chúa, tổng cộng chia ra sáu thuyền, mỗi thuyền ba người, mỗi đầu thuyền và đuôi thuyền có hai vị ma ma phụ trách chèo thuyền. Tống Ngọc Tịch cùng hai thứ nữ thế gia khác đương nhiên là bị bỏ rơi ở cuối cùng, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không để ý. Hai thứ nữ thế gia kia, một người là Tam tiểu thư của phủ Tín Quốc công, một người là Lục tiểu thư của phủ Trữ Quốc hầu, đối với Tống Ngọc Tịch, ngoại trừ cảm thấy nàng có chút muốn thể hiện thái quá, thì ngược lại cũng không có thâm cừu đại hận gì, cũng không có ý muốn nhăn mày nhăn mặt với Tống Ngọc Tịch. Nhóm ba người lên thuyền, hai vị ma ma ngồi ở bên trong, hai tiểu thư thứ nữ ngồi ở mũi thuyền, cho nên Tống Ngọc Tịch chỉ có thể ngồi ở đuôi thuyền. Đội thuyền chậm rãi đi về phía trước, du lãm hai bờ sông xanh tươi, mặt hồ xanh biếc. Tống Ngọc Tịch nhìn làn nước trong vắt, Tam tiểu thư phủ Tín Quốc công nhìn nhìn nàng, nói:
"Thật khó có cơ hội được đến gần mặt nước thế này, hay chúng ta thử thò tay sờ xem sao, dù sao cũng không có người trông thấy chúng ta vén tay áo."
Lục tiểu thư phủ Trữ Quốc hầu có vẻ nhát gan, nên vẫn còn do dự, ngược lại Tống Ngọc Tịch lại hưởng ứng trước, nói: "Ta đang có ý đó."
Tam tiểu thư mỉm cười với Tống Ngọc Tịch, sau đó liền đánh bạo vén tay áo lên, đưa tay chạm vào mặt nước, cảm nhận nước hồ trong vắt và mát lạnh. Tống Ngọc Tịch cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, lúc trước sau khi biết mình bị Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh tính toán, thì quả thực nàng đã muốn trực tiếp đứng lên xé mặt các nàng, nhưng kiêng kị mặt mũi của Tống gia, nên cũng không tốt để thể hiện ra mặt, cho nên trong lòng vô cùng buồn bực, bây giờ chạm được vào làn nước xanh biếc, phiền muộn cũng được giải hơn phân nửa.
"Các tiểu thư hãy ngồi vững, phía trước là vòng cua gấp, dưới nước có đá ngầm."
Vừa thấy ma ma mập mạp ngồi bên trái nói như vậy, Tống Ngọc Tịch liền giương mắt nhìn lên, thì thấy năm chiếc thuyền phía trước đã không thấy đâu, ở bên phải phía trước, quả nhiên có một chỗ cua gấp, nước chảy cũng có vẻ xiết hơn. Lúc này ba cô nương thu tay về, Tam tiểu thư của phủ Tín Quốc công còn đưa cho Tống Ngọc Tịch một chiếc khăn sạch để Tống Ngọc Tịch lau tay. Thật ra tình bạn giữa những nữ hài rất dễ phát triển, một chiếc khăn, một hành động, thậm chí đôi khi chỉ là một ánh mắt, cũng có thể trở thành lý do để các thiếu nữ kết thân. Tống Ngọc Tịch hiếm khi nhận được lòng tốt của người cùng lứa tuổi, cho nên trong lòng thấy cảm kích, sau khi nhận lấy thì lên tiếng nói cảm ơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT