Tất cả những người thực hiện màn trình diễn dưới nước lên đài, sau khi hành lễ với quan khách ở bốn phía, thì các cọc tre đã được sắp xếp từ trước dần dần nhô lên khỏi mặt nước, đây là đạo cụ cần thiết cho màn trình diễn dưới nước, sự chuẩn bị ở dưới nước cũng không kém so với chuẩn bị ở trên bờ. Các diễn viên nhảy lên nhảy xuống, cả người nhanh nhẹn như một con cá, xuống nước lên bờ, mọi động tác đều vui tai vui mắt, nhưng lại gay cấn kích thích.
Các cô nương xem rất vui vẻ, Cảnh Dương công chúa lập tức đứng lên nói muốn thưởng cho toàn bộ người biểu diễn. Tống Ngọc Tịch vỗ tay đến đỏ bừng, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào những thứ tạp kỹ lợi hại kia, cảm thấy vô cùng mới lạ. Màn trình diễn này tốt hơn nhiều so với lúc nàng xem ở hậu viện của phủ Bắc Tĩnh Vương ngày đó.
Sau khi diễn viên làm xong chín con rối, bàn đu dây nước, thì tất cả đều lên đài tạ ơn. Ánh mắt Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm mấy chữ "Gánh hát Hỉ gia" viết bên ngoài hòm xiểng của bọn họ, mặc dù trong cung cũng có vũ cơ, ca cơ, thế nhưng loại xiếc ảo thuật dân gian như vậy cũng không có ở trong cung, cho nên biểu diễn dưới nước như thế này tất nhiên là được mời từ ngoài cung, đợi đến khi xuất cung, nàng còn muốn hỏi thăm một chút, đợi đến lúc sinh nhật của Lâm thị, để Tống Dật mời đến, nói không chừng Lâm thị nhìn sẽ cao hứng, đối tốt hơn với Tống Dật một chút...
Tính toán một chút trong lòng, Tống Ngọc Tịch âm thầm nở nụ cười. Trên đài lập tức có mười cung nhân đi lên xử lý nước đọng, chỉ chốc lát sau, sân khấu liền sạch sẽ như lúc ban đầu. Một cây đàn cổ được mang lên trên đài, một xướng quan lên đài, nói với Đế Hậu đang ngồi ở trên đài, và các hoàng tử công chúa đang ngồi ở dưới đài: "Sau đây chính là tú nữ hiến nghệ, cho mời Quách Đại tiểu thư phủ Thái úy."
Cảnh Dương công chúa cõi lòng đầy chờ mong nhìn Quách Liên Khanh đi lên sân khấu. Sau khi hành lễ với Đế hậu, nàng đi đến phía sau cây đàn cổ. Đàn cổ được đặt tại mép nước, châm hương thanh nhã, Quách Liên Khanh cao quý trang nhã, phong thái thong dong bình tĩnh, khí chất đoan trang. Một khúc nhạc cổ đầy tính nghệ thuật chậm rãi vang lên từ đầu ngón tay của nàng, vô cùng phù hợp với phong cách trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý của nàng, khúc đàn này cũng là loại phong cách như vậy. Tiểu thư khuê các trong thiên hạ xưng tụng một chữ 'Nhã', mà nhã là từ đâu, chính là tài văn chương nổi bật, xuất khẩu thành thơ, có một tay chữ viết tốt, đánh cờ giỏi, biết vẽ một bức tranh đẹp, còn biết đàn hay, hơn nữa cổ khúc này tĩnh mịch, càng có thể tăng thêm tính nghệ thuật cao nhã của nó.
Nữ tử ở hậu cung cũng như vậy, mặc dù chưa hẳn mỗi người đều là nhã sĩ tìm kiếm tri âm tri kỷ, nhưng vẫn khao khát loại thanh cao này, mặc kệ nghe có hiểu hay không hiểu, thì tất cả đều bắt đầu thể hiện sự tán thưởng. Hoàng hậu thoả mãn nhìn vào phản ứng của mọi người, ghé sát Tinh Đức Đế nói:
"Hoàng Thượng, người thấy con bé thế nào?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play