Tống Ngọc Tịch còn không biết rằng mình đã bị người ta nhớ thương trong trong ngoài ngoài, sau khi lau sạch khóe miệng, mới lên tiếng: "Ta bao nhiêu tuổi á? Ta mới mười ba tuổi, thân thể còn chưa có nảy nở đâu, ngủ chảy nước miếng là chuyện rất bình thường."
Đây quả thực là chuyện rất bình thường, hài tử ở tuổi này đều thích ngủ, một khi đã ngủ rồi thì làm sao có thể lo lắng những chuyện khác nữa chứ. Cho nên Tống Ngọc Tịch vẫn luôn thấy khó hiểu, lúc những thế gia kia đưa hài tử mười ba mười bốn tuổi vào trong cung kính hiến cho Hoàng Thượng là tâm tình gì. Hoàng Thượng chẳng lẽ còn muốn một hài tử đủ làm cháu gái của ông, mà lúc ngủ còn chảy cả nước miếng sao? Những cô nương này được đưa vào cung, cùng lắm là làm người liên lạc giữa hoàng thất và gia tộc, có khả năng cả đời sẽ ở trong hậu cung, không được người nhớ tới.
Tiêu Tề Dự không dám nhìn nàng nữa, lúc này Tống Ngọc Tịch mới hỏi liên tục mấy vấn đề: "Người tìm đến ta làm cái gì thế? Không có ai nhìn thấy chứ? Nếu người không muốn xảy ra chuyện gì, thì đi nhanh đi, đợi lát nữa hai vị tỷ tỷ của ta trở về, bị các nàng nhìn thấy người ở đây, thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được đâu."
Đối mặt vỡi những câu hỏi liên tiếp của nàng, Tiêu Tề Dự đứng dậy, cầm thư tịch của Tống Ngọc Tịch ở sau lưng, nói: "Nàng cứ yên tâm, ta đã ở trong cung cũng được bốn mươi năm rồi, nhắm mắt lại cũng biết nên đi như thế nào sẽ không bị phát hiện. Hai vị tỷ tỷ của nàng bây giờ rất bận rộn, Định Vương phi thì không cần phải nói, đương nhiên là ở trong cung của Tô phi, còn người khác thì đang ở trong cung của Nạp Lan quý nhân, mới chẳng quan tâm đến việc các nàng còn có một tiểu muội muội lẻ loi trơ trọi nằm ngủ ở trong phòng đâu."
Lúc Tống Ngọc Tịch nghe hắn nói đã ở trong cung được bốn mươi năm, thì khẽ động tâm, càng thêm xác định về cuộc gặp gỡ kỳ diệu giữa hai người, nhìn hắn một cái, đôi mắt hoa đào, mũi huyền đảm, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, là một mỹ nam tử mười phân vẹn mười, thấy hắn cúi đầu tiếp tục lật nhìn thư tịch của mình, Tống Ngọc Tịch sợ hắn làm hư bản đơn lẻ của mình, vội xốc chăn đi xuống giường, nói:
"Nè, sách này là của ta, là ta mượn từ ma ma ở Y Cục đấy, trong cung chỉ có một quyển này, không thể làm hỏng, xem xong rồi còn phải trả cho người ta đó."
Vừa nói nàng vừa đi đến trước mặt Tiêu Tề Dự, đưa tay muốn đoạt lại, lại bị Tiêu Tề Dự nhanh tay lẹ mắt giơ tay cao lên, nói: "Thiệt là đứa nhỏ keo kiệt, không phải chỉ là một quyển sách thôi sao? Trong cung chỉ có một quyển này thì sao, ta còn là độc nhất vô nhị trong cung này, mà còn chưa thấy nàng trân trọng ta như vậy đâu đấy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT