Sinh nhật năm nay, Tống Ngọc Tịch không có ý định đi ra ngoài, chỉ muốn tổ chức ở trong Vũ Đồng viện. Lâm thị tự mình chuẩn bị cho nàng, sau hôm đó sẽ mời Tần thị và mọi người trong phủ tới Vũ Đồng viện.
Bởi vì Lâm thị chuẩn bị tiệc sinh nhật, cho nên Tống Dật muốn lén cho bà ít bạc, sợ bà không đủ tiền xoay sở, thế nhưng sau đó nghe được một chuyện ở phòng thu chi. Muốn lãnh một số bạc lớn từ trong phủ, quả thật cần phải có giấy phép đã được chủ nhà chấp thuận, phòng thu chi mới có thể xử lý, nhưng nếu cầm vàng bạc đến xóa sổ sách, thì phòng thu chi cũng không cần báo cáo lên, cho nên Tống Dật vẫn luôn không biết, từ một tháng trước Tống Ngọc Tịch đã xóa sạch mười vạn lượng bạc tiền nợ được ký dưới danh nghĩa của ông. Sau khi biết được, ông tìm Tống Ngọc Tịch đến hỏi, Tống Ngọc Tịch chỉ nói nàng lời chút ít tiền từ hai cửa tiệm buôn bán trên đường Trường An, cũng không nói cho Tống Dật một dãy của dường Trường An đều là của nàng, nhưng cho dù là vậy, Tống Dật đã cảm thấy há hốc mồm. Nữ nhi mới bây lớn, mà bạc đưa cho nàng mới được một hai năm, nàng còn kiếm được cả vốn lẫn lời trở về, điều này nói ra ai mà tin cho được cơ chứ.
Sợ Tống Ngọc Tịch vì sợ các cô nương khác trong phủ lắm mời, mới bối rối bổ khuyết bạc, nên ông liên tục bảo mình không cần lấy lại. Thế nhưng Tống Ngọc Tịch nhất quyết không chịu, còn báo lại một ít sổ sách của hai gian cửa hàng cho Tống Dật biết, Tống Dật lúc này mới tin tưởng. Hai cha con đẩy qua đẩy lại vài lần, cuối cùng dưới sự kiên trì của Tống Ngọc Tịch, Tống Dật đành phải thu hồi vàng bạc.
Ngày hôm sau Tống Dật liền nói cho Tần thị chuyện này, Tần thị cũng vô cùng bất ngờ, thế nhưng bà cũng không có lo lắng như Tống Dật, chỉ nói một câu:
"Ta thấy nha đầu kia là người có chủ kiến, đầu óc cũng thông minh, lại không quan tâm tới đánh giá của người ngoài. Nếu con bé đã trả, thì đã nói rõ con bé thật sự là có đủ. Con cũng không cần để ý."
Tống Dật đỡ Tần thị đi ra khỏi bình phong, Quế ma ma vừa vặn bưng trà sâm tiến đến. Tống Dật hầu Tần thị uống trà sâm xong, rồi mới lên tiếng: "Con cũng không phải là để ý, chỉ là con ít nhiều gì cũng mắc nợ con bé, sau này con bé lớn lên, lại sẽ phải chịu thêm biết bao nhiêu thiệt thòi nữa. Bản thân con chỉ mong con bé bình thường một chút, như vậy con có thể bảo vệ con bé cả đời, áy náy cũng có thể vơi đi chút ít. Con bé càng tài giỏi, thì càng nói lên cuộc sống trước đây của con bé không tốt, lòng con, thật sự là không dễ chịu."
Tần thị nghe hắn nói những lời này xong, thì nở nụ cười, nói: "Con đấy, hiểu chuyện cũng quá chậm, năm đó nếu con có thể khắc chế một chút, thì cũng đã không gây ra vụ việc kia. Ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ con năm đó trở về muốn hưu thê cưới người khác, không quan tâm nàng ấy có trượng phu hay không, con đều muốn lấy nàng, cho dù bị nghìn người chỉ trỏ cũng không quan tâm. Nếu khi đó nàng ấy thật sự bị con cưới vào cửa, bây giờ còn không biết cỏ xanh trên mộ đã cao đến chừng nào."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play