Cảnh Hiên hớn hở giúp em trai mở gói quần áo con thỏ: “Nào, Hi Hi mặc bộ đồ mới vào đi!”

Hi Hi bò dậy, dưới sự giúp đỡ của anh trai, thay xong bộ quần áo, đội thêm mũ tai thỏ lên đầu.

Đôi tai dài màu trắng phấn đung đưa trên vai, Hi Hi sung sướng nắm lấy tai thỏ, áp lên mặt chà qua chà lại.

Cảnh Hiên mải mê nhìn Hi Hi đáng yêu, suýt nữa quên mất còn một hộp quà khác.

Hi Hi ngồi xổm bên hộp to: “Anh trai, cái này là gì vậy?”

Cảnh Hiên mở ra, thì ra là... bộ gấu trúc mà hắn thích!

— Vừa nãy lúc nói chuyện với mẹ, hắn vốn chỉ định chuẩn bị bất ngờ cho Hi Hi, không ngờ mẹ còn chuẩn bị cho cả hắn nữa.

“Là gấu trúc nè~”

Hi Hi lôi bộ đồ ra: “Anh trai mặc đi ~”

Cậu cũng rất thích gấu trúc.

Hai đứa nhỏ đều mặc xong, tay trong tay tung tăng nhảy nhót trong lều trại.

Không gian trong lều hơi nhỏ, Cảnh Hiên đề nghị: “Chúng ta ra ngoài chơi nhé!”

Hi Hi như chú thỏ nhỏ, quỳ rạp bò ra ngoài; Cảnh Hiên bắt chước em, cùng nhau bò theo ra.

Lý Vân Quân đang gấp chăn gối ở mép giường, thấy hai “tiểu động vật” bò tới bò lui thì tim nàng như muốn tan chảy vì đáng yêu.

“Ôi trời, ở đâu ra thỏ bảo bảo với gấu trúc bảo bảo đáng yêu thế này? Về nhà với dì nhé?”

Hi Hi vặn vẹo cái mông tròn trĩnh, phía sau còn có chiếc đuôi tròn nhỏ.

Cậu hí hửng bò tới bò lui, bò đến bên chân dì, ngẩng đầu lên.

Mũ tai thỏ hơi to, khi ngẩng đầu thì vành mũ che mất trán, chỉ lộ ra khuôn mặt tròn trịa và chiếc cằm nhỏ xíu.

Lý Vân Quân nhẹ nhàng kéo mũ lên cho cậu, lập tức nhìn thấy đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn mình chăm chú.

Trái tim nàng vừa chua xót vừa mềm nhũn, nhưng rất nhanh đã bị làn sóng ngọt ngào lấp đầy: “Thỏ Hi Hi thật đáng yêu quá đi ~”

Thỏ Hi Hi…

Hi Hi nghe thấy cách gọi ấy cảm thấy cực kỳ dễ thương, liền quay đầu hỏi anh trai đang bò tới: “Anh trai thì sao? Anh trai gọi là gì?”

Lý Vân Quân nghĩ nghĩ: “Gấu trúc Hiên Hiên ~”

Cảnh Hiên kéo mũ gấu trúc xuống, phát ra tiếng “gào ô a ô” rồi bò đến chỗ Hi Hi: “Anh trai đến bắt thỏ Hi Hi nè ~”

“Oa ~”

Hi Hi lập tức bò trốn phía trước.

Hai đứa nhỏ đùa giỡn vui vẻ, căn nhà tràn ngập tiếng cười và giọng nói non nớt.

Chỉ một lúc sau, Hi Hi đã bò theo sau Cảnh Hiên, như đang tuần tra lãnh địa, dọc quanh phòng bò một vòng.

Bọn nhỏ mê hai bộ quần áo này lắm, đến cả ăn cơm cũng không chịu thay ra.

Trước đây ở nhà, Cảnh Hiên có một cái bàn nhỏ riêng, hắn thích ngồi ăn cơm trong vườn, giả vờ như mình đang đi nghỉ dưỡng.

Giờ thì tốt rồi, có Hi Hi bên cạnh, hai đứa có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghỉ phép.

Hi Hi cũng rất thích bàn nhỏ, ghế nhỏ.

Cánh tay vừa chạm tới mặt bàn, cậu cảm thấy rất yên tâm.

Hôm nay trời hơi lạnh, Lý Vân Quân dọn bàn nhỏ ra chỗ cửa sổ sát đất trong phòng ăn để hai đứa ngồi ăn.

“Hi Hi, để dì đút cơm cho con nhé?”

Hi Hi lắc đầu nguầy nguậy: “Dì ơi, Hi Hi tự ăn được.”

Cậu cầm lấy thìa nhỏ trẻ con, vung vẩy, thể hiện mình có thể tự ăn.

Lý Vân Quân nhéo nhẹ ngón tay bé con của cậu: “Là bộ dáng thế này sao?”

Cảnh Hiên nghiêm túc nói: “Mẹ đi ăn cơm đi, con với Hi Hi ăn là được rồi!”

Hi Hi cũng nghiêm túc gật đầu.

“Được rồi, vậy hai con ăn ở cái bàn lớn đằng sau nhé. Có chuyện gì thì gọi ba mẹ.”

Lý Vân Quân xoa đầu hai nhóc con rồi đứng dậy đi ăn.

Trong ánh sáng dịu dàng, sạch sẽ, Hi Hi và anh trai ngồi bên nhau, quay mặt về phía cửa sổ. Vừa ăn vừa nhìn hoàng hôn dần buông ngoài vườn hoa, thỉnh thoảng lại chụm đầu thì thầm.

Lý Vân Quân vừa ăn cơm với Hoắc Nghiêm, vừa nhìn tụi nhỏ, rõ ràng cảm thấy Hi Hi hoạt bát hơn nhiều so với lúc mới về nhà.

Cô nhắc đến chuyện công việc, có chút băn khoăn.

Hoắc Nghiêm an ủi: “Không sao đâu. Vừa hay anh đưa Hi Hi và Cảnh Hiên về nhà ba mẹ, họ cũng đang nóng lòng muốn gặp Hi Hi. Cứ để bọn nhỏ ở lại nhà cũ vài ngày, em đi công tác tuyên truyền cho xong. Vài hôm nữa khi anh giải quyết xong việc bên này, cả nhà mình cùng đi du lịch mấy ngày.”

“Anh trai ~ Hi Hi không ăn cà rốt được không?”

Giọng nũng nịu non nớt vang lên khiến người lớn đều chú ý. Lý Vân Quân nhìn hai nhóc con, không nhịn được cười khẽ.

May mà có Cảnh Hiên, nếu không Hi Hi chắc chưa thể mở lòng nhanh như vậy.

Lý Vân Quân thậm chí còn nghĩ, giá mà mình cũng ba tuổi để được chơi cùng tụi nhỏ.

Cảnh Hiên múc phần cà rốt trong bát Hi Hi sang bát mình: “Anh trai ăn thay là được!”

Hi Hi nhìn anh trai với ánh mắt long lanh, đồng tử ánh lên màu hồng cam của ráng chiều.

Cảnh Hiên cũng nhìn cậu: “Hửm? Làm sao thế?”

Hi Hi mím môi nhỏ, trong lòng ngọt ngào lắm ~ có người không ép mình ăn cà rốt thật tốt ~

Cậu bốc lên một thìa cơm chan nước thịt, há miệng to hăng hái “A u ~” một tiếng nuốt luôn.

Cảnh Hiên cũng bắt đầu ăn thật chăm chú: “A u! A u!”

Hai nhóc con như đang thi ăn, ôm bát cơm mà cố gắng nhai nuốt.

Cô Quế mang canh trứng tới thấy thế cũng ngạc nhiên, đến bên cạnh bàn nói với Lý Vân Quân: “Hi Hi về rồi, Cảnh Hiên ăn ngoan hẳn ra nha.”

Trước kia Cảnh Hiên hay ham chơi, còn kén ăn và chọn chỗ ngồi nữa, hơi tiểu thiếu gia.

Lý Vân Quân nhẹ giọng đáp: “Chắc là đột nhiên làm anh, phải làm gương nên biết điều hơn.”

Chuyện Cảnh Hiên từ tám tuổi quay về ba tuổi, vợ chồng cô đều không định nói với người ngoài.

Cô Quế cười: “Vậy thì tốt quá rồi.”

Nhìn hai cái đầu tròn tròn, càng nhìn càng thấy yêu.

Hình như nghe thấy người lớn nói chuyện, Hi Hi quay đầu lại nhìn.

Hoắc Nghiêm mỉm cười với bé.

Hi Hi nuốt cơm xong, giọng nũng nịu vang lên: “chú, dì ăn cơm cơm ~”

“Ừ, dì ăn rồi.”

Lý Vân Quân nghĩ, đứa nhỏ này chắc vốn rất ngoan ngoãn, hiền lành, chỉ là từng gặp chuyện không tốt, nên trở nên nhạy cảm, bất an. Hy vọng bọn họ có thể giúp cả hai bé nhanh chóng quên đi những chuyện đau buồn ấy.

“Hi Hi ăn cơm rồi cũng uống chút canh nhé, thích canh trứng không?”

“Ư ưm ~”

Hi Hi không thích cà rốt và những món vị quá nồng, còn lại món gì cũng ăn, đặc biệt là trứng hấp.

Hôm nay Cảnh Hiên ăn nhanh hơn hẳn, uống hết canh trứng xong liền cầm muỗng nhỏ: "Anh trai đút Hi Hi ăn trứng nha! A, Hi Hi há miệng nào.”

Hi Hi ngoan ngoãn há miệng, một ngụm nuốt luôn canh trứng.

Cảnh Hiên đào từ đáy chén múc thêm thịt bằm, nói: “Dưới có thịt đấy, Hi Hi ăn thịt thịt đi, ăn rồi mới mau lớn!”

Một muỗng lại một muỗng đút hết canh trứng, Hi Hi cũng tự ăn xong phần cơm thịt của mình, hai tay bé con ôm bụng tròn vo, đôi mắt to rũ xuống, trông nghiêm túc lắm.

“Anh trai, Hi Hi ăn no.”

“Anh trai nghe thử xem.” Cảnh Hiên kéo ghế lui ra, cúi xuống áp tai lên bụng nhỏ của Hi Hi, tay cũng sờ nhẹ, “Ừm, anh trai nghe thấy rồi, no thật.”

Hi Hi lần đầu được thân thiết với bạn nhỏ như vậy, bé rất thích anh trai.

Anh trai tựa đầu lên đùi cậu, cậu cũng chọc chọc má anh trai: “Hi Hi cũng nghe bụng anh trai.”

“Được thôi!” Cảnh Hiên ngồi dậy, cố ý ưỡn bụng ra.

Hi Hi áp mặt lên lớp áo lông mềm mại của anh trai, cái bụng kia thật ấm áp.

Hai đứa nhỏ cử chỉ vụng về mà đáng yêu, Lý Vân Quân vẫn lặng lẽ nhìn, trong lòng mềm nhũn.

Thì ra trong nhà có hai đứa nhỏ, lại là chuyện tuyệt vời đến vậy.

Cơm nước xong, hai nhóc con trở lại phòng chơi xếp gỗ.

Tính cách Hi Hi hơi yên tĩnh, thích xếp gỗ, Cảnh Hiên cũng chơi cùng, lấy lều trại làm trung tâm, trong phòng xếp ra một đường quốc lộ dài ngoằn.

Hoắc Nghiêm vào phòng thì bị gọi lại: “Ba ba! Đừng đụng vào cầu của con với Hi Hi!”

Hi Hi cong mông bé xíu, cầm một chiếc xe nhỏ chạy dọc theo con đường dài.

Hoắc Nghiêm nhấc chân bước qua mấy “chướng ngại vật”, tới mép giường nói: “Hai đứa chuẩn bị nhé, ba ba bế đi tắm.”

“Tắm ạ?” Hi Hi ngẩng người nhỏ lên, nhìn anh trai, rồi lại nhìn chú.

Hoắc Nghiêm dịu giọng: “Tắm trong bồn lớn đó, Hi Hi có thích không?”

Hi Hi trông mong nhìn hắn, không trả lời ngay.

Ở nhà chú, bé toàn phải ngồi ghế nhỏ, bị múc nước dội ào ào, anh họ thì hay trêu bé bằng cách tạt nước vào mặt, bé chẳng vui mấy.

Hoắc Nghiêm bế cậu lên: “Sao vậy Hi Hi, nói với chú đi?”

Hi Hi cúi đầu lắc đầu.

Hoắc Nghiêm bế cậu vào phòng tắm, chỉ vào chiếc bồn tắm lớn: “Hi Hi, chú chuẩn bị tắm cho con và anh trai ở đây nè, nhìn xem thích không?”

Hi Hi chưa từng thấy bồn tắm lớn, tò mò nhướn đầu nhìn.

“Không thích tắm sao?”

Hoắc Nghiêm bất giác nghĩ đến cảnh mấy con cún nhỏ bị ướt sũng, chạy loạn khắp nơi. Giờ nhìn Hi Hi, anh hơi lo không biết bé có ghét nước không.

Hi Hi vươn tay chỉ vào con vịt vàng đặt trên thành bồn: “Chú, cái kia là gì ạ?”

“Cái đó hả…” Hoắc Nghiêm bế bé đến gần, đặt con vịt vào bồn tắm, “Khi đổ đầy nước, con vịt sẽ nổi lên đó. Hi Hi có thể ngồi lên chơi cùng nó.”

Hi Hi vẫn chưa tưởng tượng được cảnh đó trông như thế nào.

Hoắc Nghiêm đặt thêm mấy món đồ chơi màu sắc sặc sỡ xuống bồn tắm, nói với Hi Hi:

“Còn có cả đống này nữa nè, lát nữa nó sẽ nổi lên, Hi Hi có thể vừa tắm vừa chơi với anh nha.”

Hi Hi nhìn đống đồ chơi mới lạ kia, đều là chưa từng thấy bao giờ, trông như những khối gỗ xếp hình.

Lúc này, từ ngoài cửa phòng tắm vang lên tiếng reo vui mừng của Cảnh Hiên:

“Oa! Hi Hi, mau nhìn nè!”

Cảnh Hiên vừa dựng được cây cầu dài ngoài kia, giờ đã nối hẳn vào trong phòng tắm.

Hoắc Nghiêm đặt Hi Hi xuống, để bé chạy tới xem.

Anh cũng đi ra ngoài cửa liếc nhìn, thấy cây cầu bằng gỗ xếp dài tít tắp, thông thẳng từ ngoài vào tận đây.

Thấy bộ dáng hoạt bát đầy phấn khích của Cảnh Hiên, Hoắc Nghiêm không khỏi bật cười:

“Cảnh Hiên giỏi quá, có thể xếp dài đến vậy luôn. Ngày mai ba sẽ mang thêm mấy bộ xếp gỗ về cho nha.”

“Dạ được ạ!” – Cảnh Hiên vui vẻ chạy tới kéo tay Hi Hi – “Hi Hi, tụi mình xếp cầu xuống tận dưới nhà nha, như vậy em có thể lái xe con chạy xuống luôn đó!”

“Dạ dạ ~”

Hi Hi nghe vậy liền khoái chí, hí hửng chạy đi lấy chiếc xe đồ chơi nhỏ của mình, “rè rè rè” chạy một vòng.

Cảnh Hiên ngẩng đầu hỏi: “Ba ơi, tụi con có cần tắm không? Tắm xong còn được chơi tiếp xếp gỗ nữa không?”

Hoắc Nghiêm xoa tai bé: “Tắm xong vẫn chơi được.”

Nhưng mà, Hi Hi hình như không thích tắm lắm.

Đang lúc Hoắc Nghiêm còn đang suy nghĩ nên dụ bé tắm thế nào, thì Cảnh Hiên đã lon ton chạy lại, hớn hở nói:

“Hi Hi ơi, tụi mình đi tắm nha? Tắm xong anh lại chơi xếp cầu với em tiếp!”

Hi Hi ôm chiếc xe nhỏ, quay đầu nhìn anh trai, nhớ tới mấy món đồ chơi nổi trong bồn và con vịt vàng, cuối cùng cũng gật đầu.

Cảnh Hiên chưa kịp vui mừng, đã chạy tới cầm chiếc xe trong tay em:

“Tụi mình đem xe đậu vào bãi xe đã, lát nữa anh cũng lái một chiếc, hai đứa cùng lái nha!”

Hi Hi nhìn hàng xe chạy chậm đủ màu đang xếp một hàng, gật đầu: “Dạ ~”

Hoắc Nghiêm lập tức nói: “Vậy ba gọi người mang thêm xếp gỗ tới nha, tắm xong tụi con có thể chơi tiếp.”

“Dạ dạ ~” – Cảnh Hiên cười tươi rói với Hi Hi, kéo tay em chạy vào phòng tắm, vừa chạy vừa bắt đầu cởi đồ.

Cảnh Hiên tám tuổi tự cởi quần áo cho mình, nhưng tay còn nhỏ nên lóng ngóng mãi không kéo được dây khóa chiếc áo bông xù xù.

Hi Hi bị dáng vẻ lúng túng đáng yêu của hắn làm cho buồn cười, liền nhón chân giúp kéo khóa xuống.

“Hi Hi giỏi quá nè.” – Cảnh Hiên cũng giúp em cởi áo lại.

Hoắc Nghiêm đi mở nước bồn, Lý Vân Quân cũng bước vào giúp đỡ hai bé tắm rửa.

Phòng tắm nhanh chóng ấm lên. Hi Hi chống hai tay bé xíu lên thành bồn trắng ngà, tóc bù xù trên đầu, tò mò nhìn mấy món đồ chơi và vịt con dần dần nổi lên mặt nước.

Bé kinh ngạc quay lại gọi:

“Chú ơi, vịt con nổi lên rồi!”

“Đúng rồi đó!” – Hoắc Nghiêm cười, đẩy con vịt về phía bé – “Vịt con tới chơi với Hi Hi nè!”

Cảnh Hiên đi đến cạnh Hi Hi, dang hai tay nhỏ định bế em lên nhưng bế không nổi, bèn quay qua cầu cứu:

“Ba ơi, ba giúp con ôm Hi Hi ngồi lên vịt con được không?”

Hi Hi rướn cổ nhìn con vịt, tò mò hỏi: “Hi Hi có đè hỏng vịt con không ạ?”

“Không đâu Hi Hi.” – Lý Vân Quân xoa đầu bé, giúp bé cởi nốt mảnh quần áo cuối cùng.

Thân hình Hi Hi rõ ràng nhỏ hơn Cảnh Hiên, tay chân gầy gò, chỉ có gương mặt và bụng tròn tròn là hơi đầy đặn.

Cởi đồ xong, bé hơi thẹn thùng, đứng nép một bên.

Chờ Cảnh Hiên cũng cởi xong, Hi Hi bèn thấy tự nhiên hơn, chọt tay vào bụng anh trai.

Cảnh Hiên cũng chọt lại.

Hai đứa nhỏ đứng bên bồn tắm, ngươi chọt ta – ta chọt ngươi, chơi đùa ríu rít.

Hoắc Nghiêm một tay bế mỗi đứa: “Rồi rồi, vào bồn tắm thôi nào.”

“Ư a ——” Hi Hi hơi hoảng, co chân nhỏ lại, lo lắng hỏi:

“Chú! Hi Hi có rớt xuống không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play