Lâm Tri Ngôn biết anh đang diễn kịch cho người nhà họ Hoắc xem, quan hệ giữa hai người càng thân mật thì hai nhà Hoắc Lạc lại càng sợ ném chuột vỡ bình, nên sẽ thuận theo đồng ý.
Diện tích khu nhà chính này e rằng còn lớn hơn tòa ở Sơn Thành kia, hiếm có là vị trí trị lý ở đây rất đẹp và độc đáo. Nội thất được trang hoàng rất tráng lệ nhưng lại không lạc hậu, mỗi bước mỗi cảnh như chìm mình trong bảo tàng lịch sử, mấy năm năm Lâm Tri Ngôn vì để sưu tầm dân ca cũng chạy tới không ít nơi từ nam chí bắc, cũng coi như là kiến thức rộng rãi, nhưng mà tư liệu sống có được thậm chí không bằng một căn phòng giở nhà chính nhà họ Hoắc.
Tấm bình phong sơn mài đen Bách Điểu Triều Phượng được đặt ở giữa, ánh sáng của Hồng Sí Mộc trên bàn trà, nguyên bộ ấm trà được điều khắc từ gỗ tử đàn lá nhỏ. Đồ trang điểm và bát mã não được đặt chỉnh tề ngay ngắn trên giá, chúng đầy hương vị cổ ký, kỹ nghệ tạo dựng lại càng khiến kẻ khác líu lưỡi.
Cô đang xoay người nghiên cứu một bộ ly cốc sứ tỷ lệ cực kỳ hoàn hảo trong tủ kính, chợt nghe đằng sau vọng tới tiếng bước chân, một người bảo mẫu mỉm cười đứng một bên, nói với Lâm Tri Ngôn: “Cô Lâm, bà chủ Bạch hân hạnh mời cô qua tán gẫu đôi ba câu việc nhà.”
Trong phòng chơi cờ, Bạch Lệ Châu và Hoắc Y Na, Hoắc Lập Văn và Lạc Nhất Minh chia ra ngồi ở bốn phía chơi mạt chược.
Lạc Nhất Minh vừa mới bị người nhà răn dạy, không tập trung nên bị thua thảm hại.
Một ván vừa xong, Hoắc Lập Văn thắng lớn, cầm túi tiền đứng dậy cười nói: “Không chơi nữa, tôi đi gặp ông Lạc đây. Cái ngai vàng phong thủy này nhường cho bọn trẻ ngồi đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play