Lâm Tri Ngôn từng nghĩ rằng từ “yêu” này sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trên người Hoắc Thuật.
Cho dù lúc trước khi cô chia tay với Hoắc Thuật, cô đau lòng không nói lời nào, cũng không gặng hỏi Hoắc Thuật những vấn đề tầm thường như là “rốt cuộc anh có từng yêu em chút xíu nào không”.
Bởi lẽ cô biết rằng dẫu khi đó cô muốn dựa vào câu hỏi ấy để được an ủi đôi chút thì Hoắc Thuật cũng chỉ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dịu dàng nhưng lại tàn nhẫn nói với cô: “Anh không biết yêu là gì.”
Nằm viện suốt mấy ngày nay, có vài lần cô tỉnh giấc giữa đêm khuya, thấy Hoắc Thuật một mình ngồi trong phòng bệnh xử lý công việc, không phải cô chưa từng cố thấu hiểu tâm lý của anh nhưng cô vẫn luôn không dám không suy nghĩ sâu hơn, bởi vì Hoắc Thuật đã chính miệng nói rằng anh không cần và cũng không hiểu tình cảm.
Nếu có một ngày Hoắc Thuật tỉnh ngộ, hóa ra chấp niệm của anh đối với cô không phải là tình yêu và thoải mái cắt đứt mối quan hệ này, vậy khi đó Lâm Tri Ngôn phải làm gì đây? Nếu cô vĩnh viễn không thể có được một tình yêu bình đẳng và rõ ràng, vậy cô nên làm gì đây?
Cũng không thể nào lại có một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn ập tới rồi trốn ba, bốn năm nữa.
“Còn nói không phải à, đến hòa giải, tôi phải trả lời những câu này thế nào đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT