Minh Nhạc bước vào phòng, vẫn còn vương vấn với những suy nghĩ về Dịch Phong, cảm giác hụt hẫng khi anh đã rời đi. Cậu không thể ngừng nhớ lại những khoảnh khắc ấm áp mà họ đã trải qua cùng nhau. Nhưng khi vừa bước vào phòng, ánh mắt cậu chợt dừng lại khi nhìn thấy một vật lạ đặt trên bàn—quân hàm và bảng tên quen thuộc của Dịch Phong.
Cậu sững sờ, bước lại gần với những bước chân vội vàng, lòng đầy sự hoang mang. Cậu cứ tưởng rằng Dịch Phong đã rời đi hẳn, nhưng tại sao lại có những vật này ở đây? Phải chăng anh vô tình để quên khi rời đi? Cảm giác mơ hồ và lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng cậu.
Cậu vươn tay lên, cầm lấy quân hàm và bảng tên, nhắm mắt như muốn ghi nhớ từng chi tiết của chúng. Dịch Phong đã mang theo những thứ này, mang theo trách nhiệm và danh phận của mình. Nhưng tại sao anh lại để lại chúng? Cậu thậm chí còn không kịp hỏi anh về điều này, giờ lại có một cảm giác khó tả bao trùm lấy cậu.
Nhưng ngay lúc ấy, một vật khác thu hút sự chú ý của Minh Nhạc. Một lá thư được đặt ngay bên cạnh quân hàm, như thể đang chờ đợi cậu. Tay cậu run lên khi cầm lấy lá thư, mở ra nhẹ nhàng. Bên trong chỉ có một dòng chữ được viết cẩn thận, nhưng mỗi từ đều thấm đẫm sự quan tâm và yêu thương mà Dịch Phong đã dành cho cậu.
"Minh Nhạc, nếu em đang đọc những dòng này, thì có lẽ anh đã phải rời đi. Anh không muốn em cảm thấy lo lắng hay buồn bã, nhưng có những lúc, anh không thể ở lại mãi bên em. Tuy nhiên, nếu em gặp khó khăn hay cần anh, chỉ cần cầm lấy quân hàm này và nói ra điều em cần, họ sẽ đưa em đến gặp anh. Anh luôn ở gần, dù em không thấy."
Tim Minh Nhạc thắt lại khi đọc những dòng chữ ấy. Cậu không ngờ rằng, dù Dịch Phong đã rời đi, anh vẫn để lại cho cậu một sự bảo vệ, một lời hứa rằng khi cậu cần, anh sẽ luôn ở đó, dù có phải xa cách về thể xác. Cậu cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng cũng không kìm được những giọt nước mắt.
Những gì Dịch Phong để lại cho cậu không chỉ là quân hàm và bảng tên, mà là một phần của trái tim anh. Cậu không biết liệu mình có thực sự cần phải sử dụng đến chúng hay không, nhưng chỉ biết rằng, mỗi khi cầm vào chúng, cậu sẽ nhớ đến anh, nhớ đến những lời hứa, những cảm xúc chưa bao giờ nguôi ngoai.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế gần bàn, nắm chặt quân hàm trong tay, rồi nhẹ nhàng đặt lá thư lại lên bàn. Dù lúc này cậu không thể ở cạnh anh, nhưng ít nhất, Minh Nhạc biết rằng mình không phải cô đơn. Cậu không phải chịu đựng nỗi đau này một mình. Dịch Phong đã để lại một phần của anh ở lại, và dù thế nào đi nữa, tình yêu mà họ dành cho nhau vẫn sẽ luôn là nguồn động viên vững chãi.
Cậu nhìn vào những món đồ ấy lần cuối, rồi đứng dậy, quay lại với cuộc sống hàng ngày của mình, nhưng trong lòng, có một niềm tin mới đã được nhen nhóm. Minh Nhạc biết rằng, dù Dịch Phong không ở đây, anh vẫn luôn ở bên, theo một cách mà chỉ họ mới hiểu được. Và cậu cũng hiểu, dù có bao nhiêu khoảng cách, thì tình cảm này sẽ mãi bền chặt, không gì có thể chia lìa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT