Hơn một tháng trôi qua kể từ khi Dịch Phong nằm lại phòng khám nhỏ của Minh Nhạc, mỗi ngày qua đi là một ngày anh cảm thấy lòng mình dần dần siết chặt bởi tình cảm sâu sắc dành cho cậu. Minh Nhạc, với sự dịu dàng, kiên nhẫn, đã khiến anh quên đi những căng thẳng của cuộc sống quân đội, những áp lực công việc đè nặng trên vai. Mỗi sáng, mỗi tối, anh đều cảm nhận được sự bình yên khi ở bên cậu, nhưng giờ, khi cuộc gọi từ Đế quốc lại vang lên, anh biết rằng đã đến lúc phải ra đi, dù lòng không muốn.
Ngày chia xa ấy đến nhanh chóng. Dịch Phong đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi trở lại Đế quốc, nhưng trái tim anh lại không thể nào yên ổn. Minh Nhạc đang đứng bên cửa sổ, ánh sáng chiếu nhẹ nhàng lên khuôn mặt thanh tú của cậu. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài như thể cũng biết thời gian này đã đến.
Dịch Phong không muốn rời đi, anh chỉ muốn được ở lại, được nhìn thấy nụ cười của cậu mỗi ngày, được nghe tiếng cười của cậu khi trò chuyện. Nhưng trách nhiệm đã gọi, và anh không thể từ chối. Anh tiến lại gần, đôi mắt anh ánh lên sự lưu luyến và bất an, nhưng cũng đầy quyết tâm.
"Minh Nhạc," anh gọi khẽ, giọng trầm thấp. "Anh sắp phải đi rồi."
Minh Nhạc quay lại, ánh mắt cậu bình tĩnh, nhưng trong sâu thẳm lại lộ ra sự lưu luyến không thể che giấu. "Anh sẽ quay lại chứ?" Cậu hỏi, dù biết rằng Dịch Phong sẽ không nói một lời hứa hẹn mơ hồ, nhưng cậu vẫn mong muốn nghe anh nói.
Dịch Phong nhìn vào mắt cậu, trái tim anh thắt lại. "Anh sẽ trở lại, nếu có thể. Nhưng anh không thể hứa gì vào lúc này." Anh dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói thêm, "Nếu em muốn, anh có thể đưa em đi cùng. Không cần phải ở lại đây một mình."
Minh Nhạc hơi khựng lại, trong mắt cậu thoáng qua sự do dự, một thoáng bối rối mà Dịch Phong không thể hiểu hết. Cậu lặng lẽ nhìn anh một lúc lâu, lòng đầy những cảm xúc khó tả. Cậu không muốn anh đi, nhưng cậu cũng không thể dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình ở Lạc Thanh. Mọi thứ ở đây đều là những điều cậu đã xây dựng, là nơi cậu tìm thấy niềm vui và sự bình yên, là nơi mà anh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu.
"Em..." Minh Nhạc ngập ngừng, rồi khẽ lắc đầu, cố gắng giữ cho giọng nói không bị rung. "Em không thể đi cùng anh, thiếu tướng. Không phải lúc này." Cậu ngừng lại một chút, nhìn Dịch Phong với ánh mắt đầy chân thành. "Em có những công việc ở đây, có những người cần em. Và... em không thể đi theo anh chỉ vì tình cảm của mình. Chúng ta cần thời gian để suy nghĩ, để hiểu rõ hơn về những gì mình muốn."
Dịch Phong nghe vậy, cảm giác như một gánh nặng dồn xuống trái tim anh. Anh biết Minh Nhạc đang nói đúng, nhưng sự chia xa này đối với anh lại khiến lòng anh không thể dễ dàng bình tĩnh. Anh khẽ thở dài, rồi gật đầu, mặc dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng anh hiểu rằng đây là quyết định đúng đắn của cậu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play