Anh đứng đó, ánh mắt nghiêm túc nhưng cũng đầy chân thành. Đôi tay anh nắm chặt, như muốn giữ lại sự bình tĩnh trong khoảnh khắc này. Một chút ngập ngừng thoáng qua, nhưng anh nhanh chóng nhìn vào mắt cậu – bác sĩ thực tập, với sự thành thật không che giấu.

"Xin lỗi, về chuyện tối qua." Giọng anh trầm ấm, nhưng đầy vẻ áy náy, như thể lời nói ấy đã được giữ trong lòng quá lâu, và giờ đây, nó cần phải được nói ra. Anh hít một hơi thật sâu, tựa như đang cố gắng kiểm soát những cảm xúc hỗn độn trong lòng mình.

Cậu, bác sĩ thực tập, ngồi đó, hơi bất ngờ trước lời xin lỗi đột ngột này. Những ngón tay của cậu siết chặt một góc chiếc gối, vẫn không dám nhìn anh ngay lập tức, ánh mắt như có chút lảng tránh. Nhưng rồi, khi nhận ra sự chân thành trong đôi mắt anh, cậu nhẹ nhàng ngẩng lên, đối diện với anh.

"Không sao đâu." Cậu khẽ lắc đầu, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng cũng chứa đựng sự hiểu biết. "Em hiểu mà, thiếu tướng... Mọi người đều có những lúc không kiểm soát được bản thân." Những lời này như một sự an ủi, không chỉ dành cho anh mà còn dành cho chính bản thân mình, khi cậu cũng biết rằng trong những tình huống như vậy, không ai có thể hoàn toàn tỉnh táo.

Anh nhìn cậu, ánh mắt dịu lại. Dù cậu đã nói như vậy, nhưng anh vẫn không thể ngừng cảm thấy hối hận vì những hành động không kiểm soát được của mình trong đêm hôm đó. "Anh không muốn làm em cảm thấy không thoải mái. Điều đó là lỗi của anh." Giọng anh vẫn trầm nhưng có sự chân thành, như thể đang mở lòng chia sẻ cảm xúc thật của mình.

Cậu im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng nói, "Em không sao thật mà, thiếu tướng. Quan trọng là chúng ta hiểu nhau và... có thể tiếp tục công việc của mình. Đó mới là điều quan trọng nhất."

Anh nhìn cậu, ánh mắt không giấu nổi sự cảm kích. Anh thở dài một hơi, như trút bỏ được phần nào gánh nặng trong lòng. "Cảm ơn em. Anh biết em là người có lòng kiên nhẫn và sự hiểu biết. Điều đó khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn."

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, không gian xung quanh như dịu lại. Ánh sáng buổi sáng vẫn chiếu qua cửa sổ, làm dịu mát không khí trong phòng. Cả hai người đều hiểu rằng, dù tối qua có là một sự cố không thể tránh khỏi.

Tuy vậy, cậu vẫn cảm thấy có chút lúng túng, lại nhìn anh bằng ánh mắt ngập ngừng.

"Em cũng xin lỗi vì... vì đã tiêm nhầm thuốc." Cậu khẽ cắn môi, giọng nói nhẹ bẫng như đang cố gắng thoát khỏi sự ngại ngùng. "Nếu em cẩn thận hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không trở nên như thế."

Anh nhìn cậu, ánh mắt thoáng lên sự vui vẻ, nhưng vẫn chứa đựng sự dịu dàng khó tả. Anh mỉm cười, không có lấy chút hối hận, ngược lại, ánh mắt anh sáng lên như thể đang đùa cợt.

"Thật ra, chẳng có gì phải xin lỗi cả. Tất cả đều có thể giải quyết mà." Anh hơi nghiêng đầu, nụ cười vẫn không rời khỏi môi. "Chỉ cần em đồng ý yêu anh thì mọi thứ đều không thành vấn đề."

Cậu ngẩn người, đôi má bỗng nhiên ửng đỏ, không biết nên phản ứng thế nào trước lời nói của anh. Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy ẩn ý, như thể anh đang thử thách sự phản ứng của cậu. Cậu không thể không cảm thấy hơi bối rối, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.

"Anh… nói gì vậy?" Cậu lúng túng, cố gắng quay đi để tránh ánh mắt anh, nhưng trong lòng lại có chút lạ lẫm pha trộn với sự ngọt ngào. Cậu không thể phủ nhận rằng mình cũng đã nhận ra một sự đặc biệt từ anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ thẳng thắn đến mức này.

Anh chỉ khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy châm chọc. "Đùa thôi. Nhưng nếu em thực sự đồng ý thì anh sẽ rất vui đấy."

Cậu vẫn chưa biết phải đáp lại như thế nào, chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, máu dường như đang dồn lên khuôn mặt đỏ bừng của mình. Anh nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy ẩn ý, như thể đang chờ đợi câu trả lời từ cậu, trong không gian im lặng ấy, mọi thứ như ngừng lại.

Cả hai cùng dọn dẹp đống hỗn độn từ tối qua, không khí trong phòng giờ đây không còn sự căng thẳng ban đầu. Cậu và anh làm việc cùng nhau một cách im lặng, chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu ngắn ngủi khi cần thiết. Cậu thu dọn mấy tấm khăn, lau chùi bàn, trong khi anh nhẹ nhàng sắp xếp lại ghế và các đồ vật xung quanh. Dù là công việc khá đơn giản, nhưng với sự phối hợp ăn ý của cả hai, mọi thứ nhanh chóng trở lại như cũ.

Một lúc sau, khi căn phòng đã trở nên gọn gàng, anh đặt lại khay đồ ăn sáng trên bàn, đưa mắt nhìn cậu đang mệt mỏi ngồi xuống ghế. Cậu mỉm cười nhẹ, cảm ơn anh rồi bắt đầu ăn một cách ngon miệng, dù vẫn còn chút mệt mỏi trong ánh mắt. Anh đứng lặng một bên, quan sát từng động tác của cậu, ánh mắt dịu dàng và đầy ân cần.

Anh không thể không cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cậu ăn uống, biểu hiện sự bình yên trở lại sau một đêm đầy căng thẳng. Những cử chỉ nhỏ nhặt của cậu – cúi đầu xuống, đưa tay cầm thìa hay những nhịp nuốt đều đặn – tạo nên một sự gần gũi, thân mật mà anh không thể diễn tả bằng lời. Những tia sáng từ cửa sổ lướt nhẹ trên khuôn mặt cậu, làm nổi bật lên vẻ thanh tú của thiếu niên, khiến anh không thể rời mắt.

Anh cuối cùng cũng ngồi xuống đối diện với cậu, không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ, tận hưởng khoảnh khắc này. Dù cho mọi thứ vẫn còn rất mới mẻ và phức tạp, nhưng trong không gian nhỏ bé này, anh cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ. Mọi lo toan dường như đã được bỏ lại phía sau.

Cậu cảm nhận được ánh mắt anh đang chăm chú nhìn mình, khiến lòng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. "Anh cứ nhìn em như vậy sẽ khiến em không dám ăn nữa đấy." Cậu cười nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn sáng lên vẻ dễ thương, một chút ngại ngùng lẫn trong đó.

Anh bật cười khẽ, đôi mắt ấm áp không rời khỏi cậu. "Chỉ là... nhìn em ăn sáng thôi mà. Anh vui khi thấy em ổn."

Cậu im lặng, tiếp tục ăn, nhưng một cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play