Dịch Phong vẫn luôn là người đàn ông lạnh lùng và kiên cường, một thiếu tướng đế quốc, người không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình. Anh đã quen với việc giữ mọi thứ bên trong, không bao giờ để sự yếu đuối hay cảm xúc cá nhân lộ diện trước người khác. Nhưng khi ánh mắt anh nhìn vào Minh Nhạc và đứa trẻ trước mặt – Lạc Lạc, mọi thứ dường như thay đổi. Anh không thể phủ nhận sự đặc biệt trong tình cảm mà họ dành cho nhau.
Minh Nhạc, với nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt trìu mến, luôn là người yêu thương và chăm sóc cho Lạc Lạc. Cậu bé ba tuổi ấy, mặc dù còn rất nhỏ, nhưng lại có một sự ngây thơ và trong sáng kỳ diệu, mang đến sự ấm áp khó tả trong không gian lạnh lẽo của bệnh viện. Mỗi khi Minh Nhạc nhìn vào Lạc Lạc, đôi mắt cậu sáng lên, ngập tràn sự yêu thương vô bờ bến, như thể cậu đã quên đi tất cả những lo toan, những đau thương của bản thân, chỉ còn lại con trai – niềm vui và lý do sống duy nhất của cậu.
Lạc Lạc, dù mới ba tuổi, nhưng đôi mắt cậu bé như đã thấu hiểu được mọi thứ xung quanh. Lạc Lạc thường chạy tới bên cạnh Minh Nhạc, gọi “Ba ơi!” với giọng ngọt ngào, và rồi sẽ quay sang nhìn Dịch Phong với ánh mắt tò mò, ngây thơ, như thể trong đầu cậu đang cố gắng ghép nối những mảnh ghép của một câu chuyện mà cậu chưa thể hiểu hết. Cậu bé không biết rằng Dịch Phong là ai, nhưng lại cảm nhận được sự gần gũi và bảo vệ từ người đàn ông ấy. Đôi tay nhỏ xíu của Lạc Lạc ôm lấy Dịch Phong, khiến anh không thể không cảm thấy một sự rung động kỳ lạ mà trước đó anh chưa từng trải qua.
Dịch Phong ngồi im lặng trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lùng và xa cách như mọi khi. Tuy nhiên, khi cậu bé Lạc Lạc kéo tay anh, ôm chặt lấy anh như thể anh là người thân yêu, không hiểu sao trong lòng anh lại có một cảm giác ấm áp dâng trào, một cảm giác mà anh chưa từng có đối với bất kỳ ai.
Anh nhìn Minh Nhạc – người mà anh từng yêu nhưng không thể nhớ ra, nhưng giờ đây đã có một đứa con, và hình ảnh của họ khiến trái tim anh đột nhiên thắt lại. Anh không thể nhớ rõ quá khứ giữa mình và Minh Nhạc, nhưng có một điều anh biết chắc chắn – rằng tình yêu mà cậu dành cho đứa trẻ này, là thật, là chân thành, anh cảm nhận được điều quan trọng anh đã quên chính là tình yêu và hình bóng của cậu.
Anh nhìn Lạc Lạc một lần nữa, lần này không còn vẻ lạnh lùng, mà là sự dịu dàng và chăm chú. Dịch Phong cảm nhận được sự kỳ diệu trong dòng máu chảy trong cơ thể đứa trẻ này, và một phần trong anh, dù không thể lý giải, lại cảm thấy gắn bó, như thể Lạc Lạc là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình, dù anh chưa từng biết đến sự tồn tại của cậu bé.
Dịch Phong không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng đối với Minh Nhạc và Lạc Lạc, anh không thể giả vờ thờ ơ. Cả hai người bọn họ đã làm trái tim anh rung động, dù anh không thể nhớ được lý do tại sao lại có cảm giác này. Anh không thể giải thích được cảm giác khi nhìn vào Lạc Lạc, đứa trẻ đáng yêu ấy – một phần của Minh Nhạc, mà cũng có thể là một phần của anh, dù anh chưa thể nhớ ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play