Duke vui vẻ rời đi, bảo là muốn đi rửa mấy tấm hình này, rồi chọn lựa tỉ mỉ lại, xong rồi sẽ treo lên trong tiệm.
Đợi đến khi chỉ còn hai người thì Vân Dực lập tức đặt câu hỏi, trong lời nói còn mang theo chút thấp thỏm, một chút mong đợi: “Lúc nãy nói có cơ hội, là ý gì?"
Là cơ hội gì? Là ý mà anh đang nghĩ tới đúng không!
Trâu Vân thở dài, từ từ nói: “Vì lúc trước không biết phải mở miệng thế nào, nên vẫn chưa nói. Thật ra trong năm năm qua, tớ chỉ đi bơi với lặn thôi."
"??!!" Đi đâu lặn mà thú vị thế, phải mất tận năm năm để bơi lận!
Vân Dực cảm thấy hình như mình mắc một căn bệnh quái dị mất rồi. Tách từng từ ra thì có thể hiểu được, nhưng gộp vào cùng một chỗ để tạo thành câu, thì anh lại không hiểu nổi.
"Nói một cách đơn giản, thì sau khi lời tỏ tình bị từ chối, tớ chạy đi tham gia một chuyến du lịch bằng du thuyền. Lúc thấy thuyền sắp chìm thì tớ ôm phao cứu sinh nhảy ngay xuống biển, cố gắng bơi trở về. Kết quả sau khi lên bờ, về nhà lại phát hiện đã là năm năm sau rồi. Tớ được nhận định là đã chết, còn cảnh vật xung quanh thì lại có sự khác biệt rất lớn." Trâu Vân cố gắng dùng những lời ngắn gọn nhất, để miêu tả tình huống của bản thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play